Mọi người trang trí lại bãi đất trống này, so với lúc trước, thay đổi hoàn toàn.
Chẳng biết hai giá treo hai bên đã mắc đầy bong bóng và đèn màu từ lúc nào, trên bàn dài bày đầy các đồ uống và đồ ăn vặt mượn từ khách sạn, bên mép bàn còn trang trí mấy ngọn nến, trang trí hoa bách hợp tươi, lãng mạn như là bữa tối dưới ánh nến vậy.
Trên ghế hai bên bàn dài đặt rất nhiều hộp quà, đó là quà dành cho Tiêu Mặc.
Nhìn tất cả trước mắt, lại nhìn khuôn mặt tươi cười của mọi người kèm theo lời chúc, mũi Tiêu Mặc chua dần, mắt lại đỏ lên.
“Các cậu……” Tiêu Mặc chần chờ hồi lâu, mới mở miệng, mắt y ngận nước, rồi lại cười đến sáng lạn, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng chỉ nói được một câu: “Cảm ơn.”
Giờ khắc này, ngụy trang trước giờ của y cuỗi cùng cũng không giả được nữa, lộ ra nội tâm mềm mại nhất.
Tần Hoan nhận lấy bánh ngọt từ tay Hà Húc, ánh mắt nhìn Tiêu Mặc nhu hòa đến cực điểm, “Tuy rằng ban nãy đã nói rồi, nhưng bây giờ vẫn phải nói lại lần nữa — bạn cùng bàn, sinh nhật vui vẻ! Sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ.”
Những người khác tụm chung một chỗ, trong ánh sáng của pháo hoa trong tay Trương Tuân và Giang Hoài, trăm miệng một lời: “Anh Mặc, sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ!”
Không chỉ là một lần, họ nói rất nhiều lần.
Bỗng nhiên La Âm cao giọng nói: “Có gió kìa, nến sắp tắt rồi, một người tới giúp với.”
Tào Di Cảnh và Diệp Hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-muon-hoc-hanh-that-tot/1073811/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.