🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Diệp Hiểu Hiểu nháo với Tào Di Cảnh trong chốc lát, hai người liền mau chóng giảng hòa.
Sau đó một đám người vô cùng vui vẻ đi tới nhà hát.
Tần Hoan dắt Tiêu Mặc đi ở sau cùng, hai người vai kề vai, ở rất gần, tay lại đong đưa, tất nhiên là sẽ chạm phải nhau.
Người đang yêu đương là như vậy đấy, một ánh mắt, chạm nhau một cái, một câu nói, thậm chí chỉ cần có thể nhìn đối phương, trong lòng liền sẽ bắn pháo hoa bùm bùm.
Hơn nữa còn là cái loại mà nổ pháo xong thì nổ tiếp ấy.
Buổi chiều Tiêu Mặc không đọc sách nữa, đáy mắt y lộ ra ánh sáng, nhập tâm nhìn phong cảnh chung quanh.
Cảnh khu không hổ là khu bảo hộ sinh thái tự nhiên, ngoài dấu vết của nhân công, cảnh sắc lại siêu đẹp, không khí vô cùng tươi mát, bên tai còn có thể nghe thấy tiếng chim hót, đuôi to của sóc ở trên cây hai bên, chúng nó không sợ người, còn bỏ cây bò xuống.
Khắp nơi tràn đầy sự sống.
Hai người như chung một thế giới, chung quanh ồn ào, hỗn loạn, cũng không thể quấy nhiễu tới họ.
Xuyên qua rừng cây bạch dương, thì tới nhà hát, lúc này cửa vào đã có một hàng thật dài, La Âm và Đồ Tuyết rất hưng phấn, nhanh chóng chạy tới cuối xếp hàng, rồi xoay người thúc giục các nam sinh dừng ở phía sau, “Các cậu mau lên nào, sắp biểu diễn rồi.”
Hai cô gái vui như thế, mọi người không nhìn cũng có thể thấy sự vui sướng của hai cô, vì thế bước nhanh hơn.
Xếp thành hàng sau Đồ Tuyết cùng La Âm, Diệp Hiểu Hiểu chợt nói: “Không đúng, anh Tần với anh Mặc đâu?”
Hà Húc hỏi: “Các cậu ai thấy họ lần cuối?”
“Tớ.” Khương Hàng cất điện thoại di động, nói với Hà Húc, “Họ ở phía sau đấy, Tiêu Mặc chụp hình á, anh Tần đi cùng cậu ấy.”
Diệp Hiểu Hiểu cảm khái, “Anh Tần quả thật là xứng với danh bạn trai tốt nhị thập tứ hiếu ha.”
Cậu ta dừng một chút, chần chờ nói: “Các cậu có cảm thấy lúc anh Tần ở cùng với Tiêu Mặc có hơi không đúng lắm không?”
Khương Hàng mặt không đổi sắc, “Là sao?”
“Cảm giác á.” Diệp Hiểu Hiểu còn phân tích rõ ra, “Hai người họ ở chung với nhau, tựa như là có một khí trang đặc biệt vậy, có thể hoàn toàn bơ đi người thứ ba ngoài họ ra, ăn ý đến lạ, đơn giản là ngược chết đám chó độc thân….Còn có nữa, anh Tần quả thật càng ngày càng cơ, cậu nghĩ lại đi, lần nào không phải cậu ấy nhìn chằm chằm anh Mặc thì cũng là vẫn nhìn chằm chằm anh Mặc, gọi là si-hán cũng không nói quá.”
Giang Hoài nghĩ nghĩ, tán thành, “Nói thế, quả là có cảm giác như thế.”
Đồ Tuyết giơ tay lên, bồi thêm một câu, “Thật ra tớ còn nhìn thất một việc.”
“Việc gì?” Mọi người cùng nhau nhìn cô.
Đồ Tuyết nói: “Tớ thấy anh Tần ôm anh Mặc, nhưng chỉ trong chốc lát.”
“!”
Mọi người trợn trắng mắt.
Nghe đến đó, tay đút trong túi của Khương Hàng nắm lại thật chắc, cậu hơi nhíu mày, định làm cách nào để dời sự chú ý của mọi người đi, nhưng cậu chưa kịp nghĩ ra cách thì nghe thấy Trương Tuân vô cùng tự nhiên nói: “Vì anh Tần là một người nhiệt tình mà.”
Hắn nói tiếp: “Chuyện xảy ra của Tiêu Mặc khiến anh Tần sinh ra cảm giác sứ mạng, cho nên tất nhiên quan tâm Tiêu Mặc, chăm sóc Tiêu Mặc.”
Nghe nói xong, Khương Hàng không khỏi nhìn về phía Trương Tuân, ngẫm lại thật ra Trương Tuân cũng đã nhìn ra, đang giúp đỡ bao che, kết quả cậu chỉ thấy được vẻ mặt chân thành của Trương Tuân.
—— Cậu ta chính là nghĩ như thế, cảm thấy là Tần Hoan đang chăm sóc cho Tiêu Mặc.
Tâm tình Khương Hàng phức tạp, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu thầm khen Trương Tuân trong lòng.
Đồng đội thần!
Khương Hàng thuận thế nói: “Tuân nói đúng đấy, anh Tần là một người rất dịu dàng, hồi đó cậu ấy cũng giúp tớ như vậy đấy, Tào Di Cảnh Diệp Hiểu hẳn là các cậu nhớ rõ, hồi năm lớp mười ấy, cậu ấy cũng gần như là đi theo tớ như hình với bóng, chỉ sợ tớ xảy ra chuyện gì.”
Tào Di Cảnh cũng bày tỏ tán đồng, “Đúng vậy.”
Đồ Tuyết nói: “Trương Tuân nói cũng đúng, tớ nghĩ lại, anh Tần ôm anh Mặc là sau vụ trên mạng ấy, cho nên chắc là an ủi.”
Mọi người nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy như vậy, vì cũng sẽ có lúc Tần Hoan dù biểu hiện có hơi cương quyết, kiêu ngạo, nhưng bản chất thật sự rất dịu dàng, giúp người bênh vực kẻ yếu là chuyện thường gặp, quan tâm người khác, chăm sóc người khác thì càng không cần nói.
Chỉ có suy nghĩ của Diệp Hiểu Hiểu vẫn không bị dời đi, cậu ta dựa vào khứu giác mẫn tuệ-sâu sắc đối với drama nhiều năm, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, cho nên vẫn đang suy nghĩ, may là sau đó nhân viên công tác tuyên bố có thể vào cửa, dẫn lực chú ý của cậu ta đi.
Vì thế đề tài này cứ thế mà cho qua.
Tần Hoan chờ Tiêu Mặc chụp ảnh xong, sóng vai đi đến nhà hát, vừa lúc đuổi kíp một nhóm người cuối cùng, vào sân kịch chung, họ vừa vào, cửa lớn liền đóng lại.
Nhà hát rất lớn, lại chỉ có sân khấu mới có đèn, hai người tìm nửa ngày, cuối cùng mới có thể mò tới bên cạnh đám Khương Hàng.
Mọi người chừa lại hai chỗ cho hắn.
Kịch trên sân khấu đã sắp bắt đầu, màn che trên sân khấu to lớn bị kéo xuống, lộ ra đạo cụ và cảnh trí bên trong.
Ngay sau đó, âm thanh mở màn vang lên.
Kịch diễn trên sân khấu chính là 《 công chúa bạch tuyết 》, chấm duawts mở màn, kèm theo đó là tiếng nhạc, diễn viên đăng tràng.
Đối với tất cả mọi người 《 công chúa bạch tuyết 》 cũng sẽ không xa lạ, mọi người xem một lát, liền cảm thấy có chút không hay, chỉ có Tiêu Mặc vẫn còn đang xem hết sức chăm chú, ánh mắt của y rất sáng.
Tần Hoan một tay chống cằm, quay đầu im lặng ngắm gò má của Tiêu Mặc, thấy Tiêu Mặc thật sự xem nhập tâm, nhịn không được khẽ cong khóe miệng.
Lúc hắn quay lại xem kịch, bỗng cũng thấy nó trở nên thú vị.
Trong bóng tối, Tần Hoan vươn tay trái ra, lén lút nắm lấy tay phải của Tiêu Mặc, lòng bàn tay của hai người kề nhau, mười ngón đan chặt, cùng nhịp tim, tựa như thông qua tư thế này mà truyền cho đối phương.
Nhân lúc chuyển cảnh có thời gian, Tiêu Mặc quay đầu đối diện với Tần Hoan.
Nhìn nhau cười.

Bốn mươi phút sau, kịch chấm dứt, lúc diễn viên chào cảm ơn, trong nhà hát vang lên tiếng vỗ tay nhiệt lệt.
Điều này hiển nhiên là vô cùng tạo động lực cho các các diễn viên, họ rất vui.
Sau khi rời khỏi rạp hát theo dòng người, Hà Húc lại mở bản đồ ra, địn tìm một chỗ để đi chơi.
Hà Húc hỏi: “Leo núi đá, bắn cung, trường cưỡi ngựa…. Muốn đi đâu?”
Diệp Hiểu Hiểu nói trước: “Trường cưỡi, trường cưỡi, cưỡi ngựa đi!”
Hiếm khi Trương Tuân phát biểu ý kiến, “Trường cưỡi, tớ ucnxg muốn đi.”
Hà Húc nhìn về phía những người khác.
“Bọn tớ không ý kiến.” Mọi người đều cảm thấy rất hứng thú với trường cưỡi.
Hà Húc cất bản đồ, nói: “Vậy đi trường cưỡi, chúng ta đi thôi.”
“Chờ đã.” Tần Hoan mở miệng gọi mọi người lại, “Chụp tấm hình chung rồi lại đi, để làm kỉ niệm.”
Hà Húc gật đầu, “Chủ ý này hay đấy.”
“Tớ chụp cho tớ chụp cho.” La Âm xung phong nhận việc, cô lấy trong túi ra một cái gậy chụp hình, gắn điện thoại lên.
“Được rồi, mọi người lại gần chút…..”
Cô tiếp tục nói: “Diệp Hiểu Hiểu cậu mau dẹp cái mặt quỷ đó đi, ảnh hưởng tới ảnh quá, còn lớp phó nữa, cậu cười một cái đi….”
Cùng bảo “Cà”, hình ảnh được chụp lại.
La Âm cúi đầu nhìn nhìn, đột nhiên cười to, “Ha ha ha, Tào Di Cảnh à, mắt của cậu, trợn hết lên trời.”
Diệp Hiểu Hiểu lập tức hứng thú, “Cho tớ xem với!”
Chen đến chỗ La Âm nhìn ảnh xong, cậu ta cũng chả hề khách khí mà cười phá lên, cuối cùng cũng tìm được cái có thể dùng để dỗi Tào Di Cảnh vụ phỉ báng cái bụng mỡ của cậu ta vừa rồi, “Úi cha, tui cười xỉu, cái trợn xem thường này của bạn cùng bàn, có thể sánh vai với mặt trời luôn ấy.”
Không hề nghi ngờ, Diệp Hiểu Hiểu lại bị Tào Di Cảnh đuổi đánh.
La Âm còn đang xem ảnh chụp, ánh mắt quét đến Tần Hoan và Tiêu Mặc phía sau, lại giật mình.
Tần Hoan và Tiêu Mặc đứng chung với nhau một chỗ, sau lưng là non xanh nước biếc, hai người ngược sáng, tầm mắt dừng trên người lẫn nhau, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, cho dù là ở trong hình, bầu không khí độc hữu giữa hai người họ, cũng không cách nào che dấu.
Tay của La Âm run lên, trong lòng có một suy đoán nào đó đang thành hình.
Đồ Tuyết thấy La Âm đang ngẩn người, liền vỗ vỗ vai cô, nói, “Cậu sao thế?”
La Âm hoàn hồn, “Không có gì.”
“Vậy đi thôi.”
“Ừ, đi.”
La Âm đi mấy bước, lại nhịn không được mà nhìn nhìn Tần Hoan cùng Tiêu Mặc phía sau, chỉ thấy hai người đang thấp giọng trò chuyện, Tần Hoan nhìn Tiêu Mặc, sự dịu dàng nơi đáy mắt rõ ràng như vậy, không hề tận tâm che dấu.
Cô bước đi càng ngày càng chậm, cuối cùng dừng bước.
“Anh Tần.” La Âm xoay người, gọi Tần Hoan một tiếng.
“Hửm?”
“Cậu và anh Mặc….” La Âm muốn nói lại thôi, sau một lúc lâu chần chờ mới nói, “Cậu với anh Mặc là ở….”
Dù cho lời của cô vẫn chưa trọn vẹn, nhưng muốn hỏi cái gì, cũng vô cùng rõ.
Tần Hoan nhìn vẻ mặt của La Âm, ngẩn người, lát sau, hắn nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Tạm thời đừng nói ra.”
La Âm vừa nghe, kích động, “Là, là ý đó sao?”
Tần Hoan nháy mắt mấy cái, đưa ngón trỏ ra dừng trên môi, gật đầu một cái, “Xuỵt.”
“Ồ!!” La Âm nhanh chóng che miệng lại, dùng sức gật đầu, cô nhìn Tiêu Mặc, lại nhìn Tần Hoan, nhày ba cái tại chỗ, cuối cùng cũng ép xuống sự kinh ngạc và hưng phấn này.
“Tớ sẽ giữ bí mật.” Cô nói nhanh, “Chúc các cậu hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc đó!”
Nói xong, cô phất tay một cái, xoay người chạy, đi theo đại đội trước mặt.
Chờ La Âm chạy xa rồi, Tần Hoan mới hỏi Tiêu Mặc, “Có lo lắng không?”
Tiêu Mặc lắc đầu, “Không đâu.”
Y cười nhạt, “Họ đều rất tốt, cho dù biết hết, cũng không quan trọng.”
Tần Hoan cũng cười, hắn vươn tay lên xoa xoa tóc Tiêu Mặc, “Chúng ta đi nhanh nào, bằng không sẽ lại đội đấy.”

Đến khi ra khỏi trường cưỡi, đã gần ba giờ hơn, bốn giờ phải tập hợp, cũng không kịp đến chỗ khác chơi, vì thế mọi người chụp ảnh xong, liền trở về theo đường cũ, đi đến hướng hồ nhân tạo.
Dọc theo đường đi, tất cả mọi người đang thương lượng chơi gì để giết thời gian.
“Tiềm ô quân?”
“Texas – Poker?”
“Xì phé?”
……
Mỗi người đều đề nghị một trò, nhưng bởi vì không mang đủ bài poker, vì thế quyết định sau cùng là chơi ma sói.
Vì thế sau khi về tới hồ nhân tạo, đoàn người liền tìm một chỗ nghỉ ngơi ngồi xuống, sau đó ngồi thành một vòng.
Đồ Tuyết cầm bộ bài xì phé từ trong balo ra, chọn vài tấm màu và hoa văn bài, bắt đầu nói quy tắc, “Như vầy, lấy ngẫu nhiên, K là sói, Q là thầy đồng, J là tiên tri, A là thợ săn, mấy cái khác là dân làng….”
Tần Hoan hỏi Tiêu Mặc, “Nghe hiểu chưa?”
Tiêu Mặc gật đầu, “Ừm.”
Ván đầu tiên Đồ Tuyết làm thẩm phán.
Đồ Tuyết xáo bộ bài poker, để trên tay cô, “Mỗi người lấy một tấm, nhớ là đừng để người khác thấy thân phận của mình.”
Tiêu Mặc rút được ma sói.
Tần Hoan cũng là ma sói.
Ngay khi Đồ Tuyết gọi “Mời ma sói thức dậy”, Tần Hoan cùng Tiêu Mặc cùng nhìn nhau, vô cùng ăn ý, mà một con ma sói khác, chính là Diệp Hiểu Hiểu.
Thấy một màn như thế, Diệp Hiểu Hiểu vô cùng hoảng sợ, cậu ta cảm thấy mình sắp nhận lấy cay đắng.
Không thể không nói, cảm giác của cậu ta vô cùng chuẩn.
Hết ván, Tần Hoan đánh phối hợp với Tiêu Mặc, còn Diệp Hiểu Hiểu bổ đao, vì thế tuy rằng thắng, nhưng Diệp Hiểu Hiểu lại bị quẳng ra.
Diệp Hiểu Hiểu: “…………….”
Ván thứ hai, La Âm làm thẩm phán, lần này ma sói vẫn là Tiêu Mặc, Tần Hoan, Diệp Hiểu Hiểu.
Lúc này, Tiêu Mặc thiếu chút nữa bị lộ thân phận, nhưng Tần Hoan chọn cách tiết lộ thân phận của Diệp Hiểu Hiểu để bảo vệ Tiêu Mặc.
Diệp Hiểu Hiểu lại bị quẳng ra.
“………”
Diệp Hiểu Hiểu mặt không chút thay đổi, đầy đầu cậu ta chỉ có một vấn đề —— tại sao tui lại phải chơi cái trò này!
Thời gian tiếp theo, những người khác cũng đều cùng đãi ngộ như Diệp Hiểu Hiểu —— chỉ cần Tiêu Mặc và Tần Hoan đồng thời lấy lấy ngẫu nhiên phải ma sói, thì con ma sói kia liền chắc chắn là vật hi sinh.
Nhưng mà tức cái là hai người này còn thường xuyên lấy ngẫu nhiên phải đôi sói.
Trong lòng mọi người MMP: Lại phải hân hoan trải qua một chút cẩu lương.
Chơi trò chơi một hồi, thời gian tập hợp đã đến, mười mấy lớp đều xếp hàng ở đây, hò hét loạn xạ.
Tần Hoan lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian một chút, thấy phía bên kia chắc là sắp tới, liền chạy tới phía trước nói mấy câu với Thái Chân.
Thái Chân hỏi: “Em có biết đường tới khách sạn ra sao không?”
“Vâng, biết.”
“Vậy được, nhưng trước năm giờ nhất định phải đến khách sạn, cô sẽ bảo cô Chung đến kiểm tra.”
“Ngài yên tâm.”
Trở lại độii ngũ của lớp, Tần Hoan tìm Tiêu Mặc, nói với y: “Tớ muốn đi đây một chút, cậu tới khách sạn với mọi người trước đi.”
Tiêu Mặc nghi hoặc: “Đi đâu?”
“Lấy chút đồ vặt.” Tần Hoan chào Khương Hàng, Hà Húc, “Bạn cùng bàn của tớ tạm giao cho các cậu, chăm sóc tốt cậu ấy thay tớ nhá.”
Khương Hàng và Hà Húc gật đầu, “Được.”
Tần Hoan lại nhìn Tiêu Mặc một cái, cười một cái với Tiêu Mặc, sau đó mới xoay người đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.