Nghỉ ngơi một buổi tối, Tiêu Mặc khỏe lên không ít, bệnh trạng tay chân như nhũn ra cơ bản cũng biến mất.
Chiều hôm sau, y đúng giờ xuất hiện ở cửa tàu điện ngầm, chuẩn bị gặp Tần Hoan.
Tần Hoan đã tới trước, hôm nay hắn khoác một cái áo khoác, đeo một cái khẩu trang màu đen, lúc này đang thoải mái tựa vào tường, cúi đầu chăm chú xem điện thoại.
Giây tiếp theo, điện thoại của Tiêu Mặc liền vang lên, là một tiếng tin nhắn nhắc nhở.
Tần Hoan — 【 Mặc Mặc, đã tới chưa? 】
Tiêu Mặc không rep, y đi thẳng tới.
Cùng lúc đó, Tần Hoan cũng thần giao cách cảm mà ngẩng đầu.
Tầm mắt của hai người chạm vào nhau trong không trung.
Chớp mắt tiếp theo, Tần Hoan keme cái khẩu trang mà nở nụ cười với Tiêu Mặc.
Trên mặt Tiêu Mặc cũng hiện lên vẻ cười nhàn nhạt.
Tần Hoan đứng thẳng người ngay lại, đi nhanh tới trước mặt Tiêu Mặc, lấy trong túi áo khoác ra một cục kẹo, “Kẹo vị mật đào.”
Tiêu Mặc “Ừ” một tiếng.
“Có sốt nữa không đấy?” Tần Hoan nói xong thì cũng vươn tay lên thử nhiệt độ cơ thể của Tiêu Mặc. Hắn thể nhiệt, độ ấm lòng bàn tay cao, cho nên dùng mu bàn tay dán lên trán của Tiêu Mặc, sờ một cái, sau đó nhẹ nhàng thở ra, “Nhiệt độ cơ thể bình thường.”
Tiêu Mặc nói: “Hôm qua đã hạ sốt rồi.”
“Chứng viêm của cậu không tốt, rất dễ tái phát.” Tần Hoan dắt Tiêu Mặc đi tới trạm xe, lời nói lộ ra sự quan tâm, “Hôm nay đã uống thuốc chưa? Đừng quên uống đấy, bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-muon-hoc-hanh-that-tot/1073804/chuong-65.html