Tần Hoan chỉ hát một bài này, không hát bài nào nữa.
Thời gian còn lại, mọi người bung xõa thoải mái, duy chỉ Diệp Hiểu Hiểu và Trương Tuân bị cấm đụng tới cái mic.
Trương Tuân thì còn đỡ, chuyện nhạc thiếu nhi bị cậu ta hát tới mức mất điệu khiến cậu bị tổn thương nặng, trong khoảng thời gian ngắn không có dũng khí đi cầm mic.
Nhưng Diệp Hiểu Hiểu thì không, vào KTV mà không cho cậu ta chạm vào mic, không ca hát, quả thực là chả khác nào đòi mạng cậu ta.
Vì thế mọi người vì tai của mình, La Âm cất luôn cả ba cái mic, một khi Diệp Hiểu Hiểu muốn cướp, còn có người ngăn được cậu ta.
Bị Tào Di Cảnh và Hà Húc bắt một tay, Diệp Hiểu Hiểu phát điên nói: “Tui chỉ muốn hát một bài mà thôi!”
Tào Di Cảnh nói: “Nếu cậu không hát mấy bài có âm cao, không hát mấy bài như《 Yên ngựa hán tử 》, thì cậu muốn hát gì đều được.”
Diệp Hiểu Hiểu cảm thấy lòng đau như cắt, “Không phải chúng mình là bạn tốt sao? Lương tâm có đau không chứ? Chỉ một xíu ham muốn của tớ mà…”
“Ngừng! Là lương tâm của cậu có đau không mới đúng đấy?” Hà Húc bảo Giang Hoài nhét miếng quýt vào mồm Diệp Hiểu Hiểu, rồi phỉ nhổ, “Hơn nữa tớ nhớ là ham muốn của cậu nhiều lắm, từ lắm mồm tới đồn bậy, cho tới paparazi nghe đồn, còn có cố chấp như bò tót…Nhiều lắm!”
Diệp Hiểu Hiểu: “…”
Một mình Diệp Hiểu Hiểu đối chiến tám người, thất bại.
La Âm lại chọn hát bài 《 mặt trời không lặn 》,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-muon-hoc-hanh-that-tot/1073796/chuong-57.html