Thời gian tựa như nước chảy, lướt qua trong giây lát.
Bảy ngày trôi qua rất nhanh.
Giờ nghỉ trưa của thứ ba chấm dứt, nhiệm vụ của Tiêu Mặc và Tần Hoan đã hoàn thành.
Các học sinh nghe giảng bài nói cảm ơn xong thì ôm sách vở về chỗ ngồi của họ, tiếp tục dành thời gian ôn tập giống mấy ngày trước.
Ngày mai mới thi, vẫn còn có thể gắng thêm một chút.
Dù sao Tiêu Mặc cũng có năng lực hóa thứ tầm thường thành thần kỳ, bảy ngày ngắn ngủn có thể làm cũng không nhiều, những việc y nên làm thì đều đã làm, có thể dạy đều dạy, còn lại hấp thu được nhiều ít, học được nhiều ít, có thể thi được nhiêu điểm thì chỉ có thể dựa vào chính mình.
Hơn nữa cũng không thể để Tiêu Mặc và Tần Hoan bận rộn bảy ngày vì họ không công.
Chiều nay, ban ba vẫn vượt qua trong không khí ôn tập gấp như cũ.
Ngày hôm sau, lúc Tiêu Mặc và Tần Hoan đến lớp học, rất nhiều bạn học đã đến rồi, đàm cầm sách văn học thuộc thơ.
Phần lớn người mang vành mắt đen to đùng, đều là do mấy ngày nay thức đêm, cũng không biết thành tích có thể không làm mấy ngày thức đêm của họ uổng phí hay không.
Phòng học rất im ắng.
Tiêu Mặc đi đến vị trí của mình, ngồi xuống.
Bàn của Tần Hoan bị kéo tới cửa, ghế cũng bị người khác chiếm, vì thế hắn trực tiếp chen trên cùng một cái ghế với Tiêu Mặc, đặt tay lên lưng Tiêu Mặc, hai người ngồi sát nhau.
Hắn nhẹ giọng nói chuyện với Tiêu Mặc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-muon-hoc-hanh-that-tot/1073793/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.