Thứ hai đến trường, Tần Hoan thấy Khương Hàng mang hai vành mắt đậm đen, tinh thần cũng vô cùng tệ.
“Tối hôm qua không ngủ?” Hắn hỏi.
“Anh Tần.” Khương Hàng ngáp một cái, khóe mắt tràn ra nước mắt sinh lí, “Hôm qua nhà tớ có con chuột, quậy cả tối.”
“Tôi đau lòng quá mà.” Đột nhiên nghe thấy tiếng của Dư Hải Dược, anh bán dựa vào khung cửa, trong tay còn cầm sách giáo khoa, “Tôi nhớ tối qua nói chuyện với nhau trắng đêm, chúng ta đã là bạn bè, hiếm mấy tôi còn mang sách toán số lấy nhầm trả lại cho cậu, kết quả cậu bảo tôi là con chuột…”
Anh còn đặc biệt tăng tiếng nói câu “Nói chuyện với nhau trắng đêm”.
Những lời nói này của Dư Hải Dược, tất cả bạn học đều dừng lại việc trong tay, đồng loạt nhìn sang hướng Khương Hàng.
Bạn học bên ngoài hành lang cũng đứng lại.
Ngay cả Tần Hoan cũng có hơi bất ngờ.
Khương Hàng quay đầu lại, sắc mặt trầm xuống, “Anh có bệnh à?”
Dư Hải Dược trả lời lưu loát, “Hôm qua tôi không để cậu biết thôi chứ tôi bị bệnh thật, tôi bị cảm.”
Anh nhấc chân đi và ban 3, từ từ đi đến chỗ ngồi của Khương Hàng, đăt cuốn sách toán số xuống, chống tay xuống bàn, cúi người xuống kề sát vào Khương Hàng, khóe môi nhếch lên một nụ cười tà khí, “Không nói cảm ơn với tôi sao? Tôi đặc biệt mang tới đấy.”
Khương Hàng lạnh lùng nhìn anh, “Tôi nhớ chúng ta không thân.”
“Từ từ sẽ quen thôi.” Dư Hải Dược nói, “Tôi đối xử với bạn bè rất tốt, cậu nên ở chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-muon-hoc-hanh-that-tot/1073764/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.