Trong đồn cảnh sát, mười mấy người chia làm hai hàng, ngoan ngoãn ôm đầu ngồi ở trong góc.
Mặc dù ba của Tần Hoan là một thành viên trong đội cảnh sát, nhưng hắn cũng không có đặc quyền. Hắn và Tiêu Mặc còn có Quý Nghiêu ngồi chồm hổm cùng một chỗ.
“Ban nãy sao đột nhiên đánh nhau vậy?” Tần Hoan hỏi Tiêu Mặc, ban nãy hắn đã muốn hỏi.
Nghe vậy, Tiêu Mặc chỉ nhìn hắn một cái, không trả lời.
Tần Hoan không đợi được đáp án, bất đắc dĩ lại buồn cười, lúc này mới nhớ lại thiết lập của bạn mới cùng bàn, cảm thấy mình giống thằng ngốc.
Hắn quay đầu lại.
Đánh một trận, Tiêu Mặc đã thương càng thêm thương, lúc này tay trái rõ ràng vô lực rũ xuống, chỗ cổ tay sưng phù.
Rất rõ ràng là gãy xương.
Nhưng dường như Tiêu Mặc không biết đau, vẻ mặt từ đầu tới đuôi đều chưa từng thay đổi, vào đồn cảnh sát, cũng vẫn không đổi.
Tần Hoan nhìn mà không nhịn được muốn hỏi y — Bộ dây thần kinh của mặt cậu bị liệt rồi hả?
Nhưng rồi hắn ngẫm lại, cũng không có tới hỏi thật.
Dù sao vừa rồi đã bị ăn bơ một lần rồi, hắn mới không tiếp tục dấn thân lên nữa đâu.
Làm người báo cảnh sát, rất nhanh thì Tần Hoan bị kêu đến hỏi.
Tra hỏi hắn là một cảnh sát khác, “Em nói đi, có chuyện gì? Hai bên sao mà đánh nhau?”
Cảnh sát tra hỏi thật ra cũng quen Tần Hoan, bởi vậy liền trực tiếp bảo hắn ngồi xuống, còn tìm ly rót nước cho hắn.
Tần Hoan nói: “Em theo chân Tiêu Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-muon-hoc-hanh-that-tot/1073742/chuong-3.html