“Tôi có thể hỏi anh được không?”. Mẫn Nhi xoay người nằm thẳng ra rồi nhìn qua hắn1
“Em muốn hỏi cả ngày đều được”
“Anh tên gì? Tôi biết hỏi câu này chắc buồn cười lắm nhưng tôi không thể nhớ được tên anh”
“Ngao Dịch Vũ”. Hắn nhàn nhạt đáp lại cô
“Năm nay anh bao tuổi?”
“Tôi 25 tuổi rồi”
“Anh trai nhỏ từng nói chúng tôi cách nhau 4 tuổi, anh 25 tôi 21...”. Mẫn nhi nhẩm nhẩm gì đó rồi lại thôi không nói tiếp nữa
“Đó em đã tin lời tôi chưa?”
“Chỉ...chỉ là ngẫu nhiên mà thôi”. Mẫn Nhi đang suy nghĩ bị hắn hỏi thì giật mình, mới như thế không thể là anh trai nhỏ được
“Thế em còn muốn hỏi gì nữa?”. Ngao Dịch Vũ cũng không gấp mà giảng lại những chuyện của hai người cho cô, nhàn nhạ nằm sát lại cô để nghe cô hỏi tiếp
“Sao mấy hôm nay anh không đến thăm tôi...làm mẹ tôi cứ nghĩ tôi đuổi anh đi rồi”. Thật ra câu sau là Mẫn Nhi tự nói vì cô nghĩ đột nhiên đang ghét hắn mà hỏi vậy thì không hay lắm
“Hôm đó hơi lớn tiếng với em, tôi sợ em còn giận...nên mới không đến thăm em”
“Ồ”
“Tôi còn tưởng em mong ngóng tôi chứ?”. Ngao Dịch Vũ cười nhạt nhìn vào gương mặt cô
“Tôi..mới không thèm”. Mẫn Nhi bị nói trúng thì cứng họng xoay người lại như cũ rồi chùm chăn đi ngủ không nói chuyện với hắn nữa
“Ngủ ngoan thỏ ngốc”. Hắn hôn nhẹ lên tai cô rồi cũng yên phận nằm ngủ
Ngao Dịch Vũ không hiểu bây giờ là trải nghiệm gì...tìm hiểu? Cô của hôm nay thật sự khác biệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-la-tinh-nhan-am-giuong-cua-han/997604/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.