Vài hôm sau đó thì Mẫn Nhi cũng khỏi bệnh dù thế nhưng cơ thể Mẫn Nhi vẫn yếu vì ăn uống không điều độ người cô còn rất gầy nữa nên ngày nào cũng bị mọi người trong nhà ép ăn
"Mẫn Nhi ăn nhiều lắm rồi bác ạ"
"Không ăn nổi nữa đâu"
Mẫn Nhi cảm thán trước bàn đồ ăn trải dài đếm sơ qua cũng 7-8 món mà chỉ có mỗi mình cô ăn, lại còn đều là những món lặp lại trong ngày để bổi bổ cho cô nữa
"Không được cháu phải ăn nhiều hơn, cháu xem ở đây gần 1 tuần rồi mà cháu còn ốm đi hơn trước nữa"
"Cháu cũng là người làm như mọi người nên mọi người không cần hầu hạ cháu đâu ạ". Mẫn Nhi cảm thấy không thoải mái lắm, vì cô vốn là được mua về nhưng lại chẳng phải làm gì
"Em là người cậu chủ đưa về thì phải được hầu hạ chứ"
"Là em có ý bán thân cho ngài đó đấy ạ,..em..nên là mọi người đừng vậy". Mẫn Nhi biết khi nói ra ít nhiều sẽ bị khinh thường nhưng mà cứ để trong lòng thì Mẫn Nhi càng dằn vặt bản thân hơn
Quản gia với chị Thu như không tin lời cô nói là thật, họ còn nghĩ Mẫn Nhi là người yêu của hắn cơ
"Không sao, bác biết con có lý do chính đáng". Quản gia nghĩ đến việc mẹ cô đang trong viên thì đây cũng là lý do Mẫn Nhi phải làm vậy
"Nhưng mà em cũng phải đặc biệt thì cậu chủ mới dễ dàng đồng ý nhận em đó". Chị Thu cũng trêu Mẫn Nhi vài câu để cô không buồn
"Chị lại trêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-la-tinh-nhan-am-giuong-cua-han/997566/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.