TáNguyệtđượcElreyômđitrongtrạngtháinửatỉnhnửamơ,lúcphihànhkhíđậutrướccửanhàcậuthìcơbảnthiếuniênđanglâmvàocơn mê nhưng có vẻ cậu ngủ không được ngon lắm, hai mày cau chặt lại trông không được thoải mái.
Elrey đưa tay xoa nhẹ lên nếp nhăn giữa hai mày của cậu, Tá Nguyệt ngủ không sâu cho nên ngón trỏ anh vừa đè lên trán thì cậu liền tỉnh.
Cậu lé mắt nhìn ngón tay phóng đại trước mắt mình sau đó nhìn Elrey bối rối thu tay lại, cậu cười hì hì nắm lại tay anh rồi đưa tay móc lấy ngón trỏ của Elrey đè lại trán mình.
Người đàn ông cười cười nhìn cậu bất đắc dĩ đành phải day nhẹ giữa mi tâm của thiếu niên.
Tá Nguyệt rũ mắt xuống nhớ lại câu trả lời của Elrey, lúc đó cậu thấy anh có chút miễn cưỡng khi nói về căn bệnh của mình, Tá Nguyệt thấy có lỗi lắm nhưng cậu lại có cảm giác chuyện này không hề đơn giản cho nên cậu bắt buộc phải biết câu trả lời từ Elrey.
Đúng như nguyên tác miêu tả,Elreybịmắcchứngrốiloạnámảnhcưỡngchếlàvìmôitrườngnồngnặcmùihôi kỳ lạ, toàn bộ những người anh gặp đều có mùi này, chỉ khác là hôi nhiều hay ít thôi.
Lần đầu tiên anh ngửi thấy thứ mùi này vào năm anh hai mươi lăm, lúc đó Elrey phải nhập viện kiểm tra mấy lần vì bị mất khứu giác tạm thời, lâu dần thì sinh ra bệnh tâm lý.
Mất một thời gian dài để anh tập làm quen với nó, nhưng việc sống chung thì không thể. Đó là lí do vì sao Elrey cực kỳ ít xuất hiện ở chỗ đông người, ngoại trừ dẫn binh đi tiêu diệt dị khủng.
Phòng làm việc của anh cũng kín mít như cái hũ nút, có cửa sổ sát đất nhưng hầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-la-mot-nguoi-qua-duong-ma-thoi/428568/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.