Sáng hôm sau Tá Nguyệt mang theo con mắt gấu mèo đến trường, vừa mở cửa ra thì bạn học trong lớp đã niềm nở chào cậu, có người còn tỏ ra thân thiết lắm hỏi cậu bị làm sao thế, tối qua ngủ không được à, tớ xin giáo viên cho cậu xuống phòng y tế nghỉ ngơi nhé…
Nói chung là nồng nhiệt đến mức Tá Nguyệt nhìn thấy mà sợ.
Thái độ của cả lớp chuyển biến nhanh như lật cái bánh tráng, ban đầu là thờ ơ lạnh nhạt đến cái liếc mắt cũng lười nâng, sau trận đấu này lại trở nên tình thương mến thương với cậu, điều này làm Tá Nguyệt cảm thấy không quen.
Cậu cười gượng trả lời qua loa câu hỏi của mọi người rồi đi đến chỗ ngồi của mình, vừa chạm mông vào ghế đã cảm thấy buồn ngủ chịu không nổi, Acacia đã bảo cậu hôm nay nên ở nhà chuẩn bị cho trận đấu đầu tiên tối hôm nay thế nhưng tinh thần học tập của Tá Nguyệt rất cao, cậu nhất quyết phải lê thân đến trường.
Kết quả bây giờ lại thấy hơi hối hận rồi.
Cican ngồi bên cạnh định nói chuyện với cậu nhưng thấy hai mắt Tá Nguyệt cứ lờ đờ nên không tiện nói gì nữa.
Giáo viên bước vào lớp khi nào Tá Nguyệt cũng không biết, ông ta bắt đầu bài giảng dài lê thê của mình, Tá Nguyệt nghe tai này rồi lọt qua tai kia, chất giọng thô trầm của người giáo viên trung niên càng khiến cậu buồn ngủ hơn. Cuối cùng cậu đập mặt xuống bàn ngủ khi nào không hay.
Cican dựng quyển sách lên che
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-la-mot-nguoi-qua-duong-ma-thoi/3253374/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.