Tá Nguyệt mơ một giấc mơ, thật ra cậu cũng không biết nó là mơ hay là thực nữa, nhưng khung cảnh bây giờ khiến cậu liên tưởng đến vùng đất trong , xung quanh cậu mọc đầy cây nấm khổng lồ, đỉnh nấm được phủ bụi sáng lấp lánh soi sáng một quãng đường kéo dài từ điểm cậu đứng đến tận phía trước.
Cậu nhìn ra sau lưng mình, không có nấm cũng không có đường đi, chỉ có bóng tối chiếm lĩnh nơi đó, lại nhìn về con đường trước mặt mình, một con thỏ đã ngồi ở nơi đó từ lúc nào giương đôi mắt đỏ nhìn về phía cậu, Tá Nguyệt bước lại gần nó, mỗi bước đi của cậu tiến lên thì cây nấm khổng lồ sau lưng Tá Nguyệt lại tắt đi ánh sáng của mình rồi bị bóng tối chiếm lấy.
Cho nên đây là con đường không thể quay đầu.
Ngay khi cậu đến gần, con thỏ xoay người chạy một mạch về phía trước, cái đuôi tròn tròn mềm mại bay lên bay xuống theo từng bước chạy của nó trông đáng yêu vô cùng, đi được một đoạn ngắn nó dừng lại như đang đợi cậu, Tá Nguyệt bước thật nhanh theo nó, trên đường cậu chạy qua có cây nấm tinh nghịch phun bụi sáng lên người Tá Nguyệt, bụi kia dính vào người cậu, nở thành một đóa hoa đỏ thắm rồi héo rũ rơi xuống đất.
Tá Nguyệt kinh ngạc nhìn cây nấm vừa phun bụi lên người mình, hoa chưa tàn vẫn dính trên người cậu, mềm mại, thơm thơm, Tá Nguyệt không hiểu đây là ngụ ý gì nhưng cậu vẫn mỉm cười nói lời cảm ơn trước khi cây nấm biến mất trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-la-mot-nguoi-qua-duong-ma-thoi/273431/chuong-24.html