Chương trước
Chương sau
Dương Khinh Tiêu ngồi trong xe, lòng như lửa đốt. Tay vơ lấy điện thoại gọi đi: “Ba! Tịnh mất tích rồi!” Sau này, anh biết Dương Khinh Nghĩa trước đây cũng từng là người của ám bộ nên lúc này anh chỉ biết cầu cứu chỗ ông.

Hôm nay hai người không có làm việc chung, Khinh Tiêu phải đi ra ngoài, hẹn nhau tan tầm cùng về nhà. Anh lái xe đến Alex_Maxi thì được người cho biết Mộ Dung Y Tịnh đã đi ra ngoài, thái độ rất vội. Mà trước đó có nhận được một cuộc điện thoại.

Khinh Tiêu kì quái gọi cho người kia thì không gọi được, hiện tại đã là nữa đêm. Trong lòng càng kinh sợ, không biết Y Tịnh đã xảy ra chuyện gì, nếu là bắt cóc tống tiền thì phải liên lạc đòi tiền chuộc, đằng này không có một chút động tĩnh.

Khinh Tiêu nghĩ đến tất cả các khả năng có thể xảy ra, Y Tịnh thân thủ rất khá, không phải dễ dàng bị bắt đi, chỉ còn một giả thiết đó là Mộ Dung Y Tịnh tự mình đi. Cái này cũng không đúng, nếu có chuyện gì gắp anh biết Y Tịnh nhất định để lại lời nhắn cho anh.

Lại nghĩ đến Đổng Thiếu Thành, không có khả năng, lúc này hắn sẽ không đụng đến Tịnh,  vậy thì là ai?

Ngay tức khắc điện thoại Khinh Tiêu reo vang. “Ba! Con nghe!”

“….”

“Sao, tìm được rồi? Ở đâu?”

“….”

“Được con đến đó ngay, ba cho người tiếp ứng.”

Nén điện thoại ra ghế sau, Khinh Tiêu tăng tốc, điện thoại Mộ Dung Y Tịnh có gắng một con chip phát tín hiệu qua vệ tinh, dù không hoạt động người ám bộ vẫn dò ra được.

Lái xe đến một tòa nhà tư nhân bỏ hoang ở ngoại ô thành phố, Khinh Tiêu dừng xe gần đó, một mình trong bóng tối tiếp cận. Khu nhà lặng yên, phía dưới tối đen, nhưng nhìn kỹ phía trên dường như có ánh đèn hắc ra từ tầng cao nhất. Dương Khinh Tiêu cầm trong tay con dao xếp, cẩn thận cố không gây ra tiếng động.

Tòa nhà khá hoàn hảo, không đến nỗi xuống cấp, giống như dạng văn phòng cho thuê với các phòng ban. Phía dưới rống rỗng không có bất cứ gì ngoài vài thứ vật dụng hư hỏng, vào bên trong mặc dù không sáng tỏ, như lờ mờ vẫn nhận ra được cảnh vật xung quanh. Anh theo hướng cầu thang bộ nhẹ nhàng đi lên trên, các giác quan hoạt động tối đa.

Quả thực đây là lần đầu anh làm chuyện liều lĩnh như thế này, thật sự không hề chắc 100% Y Tịnh có ở đây, cũng không biết người đó có phải đang bị bắt giữ, nhưng anh vẫn mạo hiểm tiến vào.

Lúc di chuyển đến gần tầng trên cùng dưới chân vô tình dẫm phải một vật, Dương Khinh Tiêu dừng lại động tác, cuối xuống xem xét, cả người choáng váng, đưa ta cầm vật đó lên nhìn kỹ, đó là chiếc lắc chân của anh tặng cho Mộ Dung Y Tịnh. Vậy là người đó có ở đây.

Càng đến gần tầng cao nhất Khinh Tiêu càng chậm lại dò xét thật tỉ mỉ. Đứng nép mình trong một góc chết, anh có thể nhìn thấy phía hành lang có một căn phòng, phía trước có hai người đang canh giữ. Tử chỗ này đi ra bọn chúng sẽ không phát hiện, nhưng mà anh không biết bên trong còn bao nhiêu người, vả lại một mình anh đối phó với hai tên, chưa chắc nắm hết phần thắng. Nhưng dù sao cũng phải liều.

Ngay lúc Khinh Tiêu định bước ra thì một bóng người từ chỗ góc khác xuất hiện, đi đến trước cửa phòng, Khinh Tiêu nhận ra người đó, là Anna, cô người mẫu trước đây từng có quan hệ với Mộ Dung y Tịnh. Lần này không phải là một bộ đầm ôm sát người mà là một bộ đồ da màu đen, tóc vấng cao, bên hông có đeo súng.

Anna nói vài câu với hai người xong thì bước vào phòng.

Mộ Dung Y Tịnh lúc tỉnh lại phát hiện bản thân mình đang bị còng chặc trên một cái giường sắt. Nhưng tình trạng không mấy chật vật, miệng không bị dán kín, không bị bịt mắt, chân không bị trói, chỉ có hai tay bị hay chiếc còng cực chắc chắn còng dính vào đầu giường.

Trong phòng có một gã đứng canh chừng, anh nhận ra hắn, là tên Lôi Tứ lần trước gây sự với anh lúc đi cùng Khinh Tiêu. Đảo mắt qua dò xét một chút, anh hừ nhẹ trong mũi tức giận, một người như anh vậy mà bị bắt một cách dễ dàng như vậy thật rất mất mặt.

Nguyên bản lúc trưa, anh nhận được một cú điện thoại, giọng nói người đó đã bị máy biến âm chỉnh lệch đi. Hắn nói đang giữ Dương Khinh Tiêu, muốn anh một mình đến gặp. Vốn tính đa nghi, anh muốn nghe trực tiếp giọng Khinh Tiêu, nhưng bên kia sau khi cho một cái địa chỉ đã vội dập máy.

Ngay lập tức anh gọi điện cho Khinh Tiêu, quả thực gọi không được. Bình thường Mộ Dung Y Tịnh rất bình tĩnh, nhưng khi là việc liên quan đến người kia, anh thật sự khó kìm chế bản thân.

Vội vàng lấy theo khẩu súng, anh đi đến chỗ kia. Cho dù Y Tịnh đang thật lo lắng, nhưng cũng không phải người dễ đối phó, đối phương đúng là có chút hiểu biết về anh, biết khó mà trực tiếp khống chế nên cố tình dụ anh đến một chỗ kín sau đó phung thuốc mê làm anh bất tỉnh.

Ngay lúc đang suy nghĩ thì cửa phòng mở ra, Annna đi vào. Mộ Dung Y Tịnh cũng thôi giả vời, mở mắt ra nhìn thẳng đối phương.

Anna nhìn qua ánh mắt đó, trong lòng có chút run sợ. Rõ ràng Mộ Dung Y tịnh đang ở thế hạ phong, nhưng cũng toát ra vẻ ngạo khí đến làm người ta không rét mà run. Trấn định tinh thần cô lên tiếng.

“Alex, quả thật thằng nhải kia có phân lượng rất lớn trong lòng anh a.”

Y Tịnh không trả lời, chỉ khẽ cười lạnh. Anh biết Anna bề ngoài là một người mẫu nhưng thực ra là một sát thủ, trước đây cô ta cũng đã từng là người của ám bộ, nhưng sau này đã muốn rút chân. Anh cũng không khó dễ, lần này lại bị tập kích bởi người này.

“Anh có biết tại sao em lại bắt anh đến đây không?”

Mộ Dung Y Tịnh tuy đang bị còng nhưng thái độ không có chút sợ sệt mà rất thong thả bởi anh biết rất nhanh người của ám bộ sẽ đến đây, điện thoại anh có cài chip phát tín hiệu, chuyện này sau khi Anna rời khỏi tổ chức mới được áp dụng, mà điện thoại của anh hiện đang nằm trên bàn đằng kia, “Là lệnh của Đổng Thiếu Thành?” Ngưng một chút anh tiếp: “Không phải, hắn lúc này sẽ không muốn đụng tới tôi. Cô thật sự muốn gì?”

Anna hơi ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh lấy lại bình tĩnh: “Anh khi nào thì biết em làm việc cho Đổng Thiếu Thành?”

Mộ Dung Y Tịnh ý cười càng lạnh: “Quan trọng sao?”

Anna đi đến ngồi xuống bên giường, đưa tay khẽ chạm lên mặt Mộ Dung Y Tịnh, anh cũng không phản ứng gì. Anna ánh mắt đã có chút mờ mịt: “Anh chẳng lẽ không biết em yêu anh thế nào? Lúc quen nhau, anh thật sự rất tốt với em, nhưng mà thái độ của anh chưa bào giờ thôi lạnh lùng….Nhưng em cam tâm tình nguyện, em kêu ngạo bởi vì chưa có người con gái nào chiếm được trái tim anh, chỉ có em, em là người ở cạnh anh lúc đó….”

Ánh mắt Annna chợt lóe sáng phẩn nộ, bàn tay nắm lấy cổ áo Y Tịnh siết chặc, gương mặt vặn vẹo đến đáng sợ. Y Tịnh nhìn qua cũng chỉ là thờ ơ.

Anna thét lên: “Em hận nhất, hận nhất cái loại biểu tình này của anh. Tại sao anh dùng ánh mắt nhu tình chỉ để nhìn tên nhóc kia? Tại sao hắn lại có được trái tim anh? Tại sao, tại sao?”

Sau trận cuồng nộ, Anna dường như mất đi hết khí lực, tay cũng buông cổ áo Y Tịnh lảo đảo đứng lên. “Ngày xưa, mỗi lần em muốn cùng anh lên giường, anh lại tỏ thái độ vô cùng chán ghét, giống như em là một thứ rác rưởi không chút giá trị…Vậy mà, anh lại cuồng nhiệt dưới thân một nam nhân như vậy trong chính văn phòng của mình…Anh thật sự rất tàn nhẫn”

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng rất tàn độc cất lên “Thôi được, nếu như anh đã thích bị chà đạp bởi đàn ông thì em đây cũng không keo kiệt mà cho anh hưởng thụ một chút. Lần này để anh chơi một mình, lần sao em sẽ đem cả tên nhóc kia đến, cho hai người cùng nhìn đối phương bị đàn ông chơi…Ha ha ha…”

Tiếng cười cất lên nghe qua thật đáng sợ, đó không phải cười, nói là khóc thì đúng hơn, thê lương vô hạn.

Anna quay sang Lôi Tứ, ánh mắt đã lạnh đi: “Mày trước chơi nó cho tao, tao đi kêu thêm vài thằng nữa đến, nhất định phải chơi cho đến khi hắn ta sướng đến muốn chết…”

Khi Anna đi ra khỏi phòng, Lôi Tứ cười hăn hắc nhìn Mộ Dung Y Tịnh, “ Đồ bất nam bất nữ, nhìn mầy mấy tiếng đồ hồ mới hiểu tại sao lúc trước thằng em tao lại mê mày đến như vậy…Lần này tao nhất định thọc mày đến khóc lóc kêu gào, trả thù cho cánh tay tàn phế của thằng em tao a…”

Mộ Dung Y Tịnh từ lúc đầu đến giờ vẫn bảo trụ sự thanh lãnh, không chút dao động.

Nhìn qua thái độ thờ ơ của Y Tịnh, Lôi Tứ càng điên tiết, “Coi cái mặt mày chắc là thèm lắm rồi, ông đây ngay bây giờ liền cho vào miệng mày…”

Nói là làm, Lôi Tứ vội vã cởi khóa quần, rất nhanh hạ thân đã trần trụi đi về phía Y Tịnh. Nhưng hắn chưa bò được lên giường thì trên cổ đã kề cận một lưỡi dao bén. Không biết từ lúc nào, Dương Khinh Tiêu đã đột nhập vào phòng, vô thanh vô thức tiếp cận Lôi Tứ.

Ngay khi nhận ra tình huống, chẳng kịp kêu một tiếng, lưỡi dao đã dứt khoát cắt đứt động mạch cổ của hắn.

Đôi măt mở trừng, thân người đồ sộ ngã oạch xuống sàn, máu không ngừng tuông ra chảy đầy dưới mặt đất.

Khinh Tiêu không chút quan tâm mà đi nhanh đến bên Y Tịnh, ánh mắt vẫn rất ôn hòa, hoàn toàn khác biệt với sự tàn độc vô tình vừa rồi. “Tịnh, em có làm sao không?”

Y Tịnh cũng nhìn Khinh Tiêu đầy yêu thương, người này ôn hòa như vậy, chán ghét bạo lực như vậy, cư nhiên vì anh một thân một mình vào đây, vì anh ra tay giết người không chút do dự.

“Em không sao, chúng ta đi mau thôi, rất nhanh sẽ có người đến. Anh lấy súng của hắn…”

Hai chiếc còng kia thật sự rất chắc chắn, có lẽ Anna biết nếu sơ xuất một chút sẽ tạo cho  anh  cơ hội thoát ra khỏi kìm tỏa nên dùng đồ thật tốt còng anh. Khinh Tiêu nhanh chóng lấy súng của Lôi Tứ cài bên cái quần đã bị hắn lột bỏ. Một phát bắn vào sợi xích nối giữa chiếc còng. Nhưng từ trước đến giờ không có dùng súng nên vô tình làm tay Y Tịnh chảy máu.

“Anh xin lỗi, tay em…”

Một tay được giải thoát, Y Tịnh lấy sùng từ tay Khinh Tiêu, “Không sao, chỉ là xướt da thôi, nhanh đi thôi.”

Y Tịnh rất nhanh bắn đứt dây xích còn lại. Hai ngươi vừa định xông ra ngoài thì bên ngoài có một tốp người tiến vào, Mộ Dung Y Tịnh nhanh chóng nã súng, mấy tên đi đầu không lường được liền trúng đạn ngã xuống, bọn người phía sau không dám ngay lập tức tiến vào nên tạo một khoảng trống, ngay tức khắc Y Tịnh kéo Khinh Tiêu lách người ra ngoài. Vọt nhanh vào góc chết.

Tiếng súng nổ không ngừng giữa hai bên, sau trận đấu súng, đã có hơn một nửa ngã xuống, tất cả đều trúng đạn ngay tim hoặc đầu. Cũng bởi vậy mà mấy tên còn lại lo tìm chỗ nấp, Y Tịnh và Khinh Tiêu cũng nhân đó nhanh chóng hướng phía cầu thang chạy xuống phía dưới.

Tiếng súng lại vang lên, đúng là bọn chúng không muốn bỏ cuộc mà quyết đuổi theo, bọn chúng biết Y Tịnh có bắn giỏi thế nào cũng rất nhanh hết đạn. Mà quả thật đạn đã hết, Y Tịnh cũng đã vất đi khẩu súng kia.

Hai người nắm chặt tay nhau chạy xuống dưới. Đám người vẫn tiếp tục vừa đuổi vừa bắn, nhưng do cầu thang rất tối, tầm nhìn không rõ ràng mà hầu như không bắn được mục tiêu. Đến cuối cùng xuống đến tầng trệt, một khoảng rất rộng rãi chỉ có vài bộ bàn ghế hỏng bày la liệt. Y Tịnh đẩy Khinh Tiêu vào sau một cái bàn làm việc.

Lúc đó người thứ nhất trong đám cũng vọt ra, Mộ Dung Y Tịnh nhanh chóng ra đòn một cước hạ được hắn, đồng thời cướp súng, quay sang trực tiếp đối mặt với bốn tên còn lại, “Đoàn, đoàn, đoàn, đoàn.”

Bốn phát súng vang lên, bốn tên ngã xuống, tất cả đều xuyên tim và đầu. Trong lòng Y Tịnh biết, còn một người nữa, nhưng súng đã hết đạn.

Anh vất súng kéo Khinh Tiêu muốn nhanh chóng chạy ra khỏi tòa nhà, nhưng ngay lúc đó, “Đoàn đoàn…”

Hai phát súng nhấm thẳng vào cả hai, Y Tịnh rất nhanh đẩy Khinh Tiêu ngã lại vào trong chổ ần nấp. Nhưng do vậy mà cả hai bị tách ra. Khinh Tiêu được một cái bàn to che chắn, nhưng lúc này, Y Tịnh lại rơi ra ngoài khoảng trống không hề có che chắn.

Anna bước xuống, vì rất tối nên không nhận thấy Khinh Tiêu rơi vào đâu, cô chỉ tập trung vào Mộ Dung Y Tịnh. Mộ Dung Y Tịnh không chút nao núng vẫn đứng thẳng nhìn cô.

Anna tay cầm súng chĩa về phía Y Tịnh: “Hừ, em thật sự quá xem thường thằng nhóc kia, không ngờ hắn dám vào đây tìm anh,vốn định cho hai người chơi thật đã…”

Thanh âm của Anna có vẽ như đã mất đi lý trí, vẻ mặt lúc này của cô rất giống người điên: “Nhưng mà anh lại từ chối ý tốt của em, vậy em cũng không cần cho anh chơi nữa, kết thúc đi…”

Anna bóp cò, ngay lúc đó Dương Khinh Tiêu nhào ra đẩy tay Anna, phát đạn lệch mục tiêu, mà khẩu súng cũng văn ra thật xa. Nhưng khoảng cách này nếu Y Tịnh cùng Anna tranh đoạt thì cơ may của Anna quả có cao hơn. Không do dự, Dương Khinh Tiêu ghì chặt lấy người Anna để Y Tịnh có thời gian đến gần khẩu súng.

Anna điên tiết, rút con dao bên hông liên tiếp đâm vào bả vai Dương Khinh Tiêu. Ở tư thế này, cô ta chỉ có thể đăm vòng qua vai mình ra phía sau. Hầu làm Khinh Tiêu buông mình ra, nhưng dù bị đâm mấy nhát, máu tuông ướt đẫm, anh vẫn quyết không buông.

Y Tịnh cũng không mất quá nhiều thời gian để lấy súng, lúc nhìn thấy tay Y Tịnh chạm đến khẩu súng, Dương Khinh Tiêu cũng không thể giữ được nữa, Anna thoát khỏi gọng kiềm liền xoay lại, muốn một nhát đâm vào trán Khinh Tiêu khi anh đã ngã xuống đất.

Nhưng “Đoàn” phát súng chuẩn xác bắn xuyên cổ tay Anna làm con dao rơi xuống. Mộ Dung Y Tịnh trong chớp mắt đã tiếp cận đá một cước, Anna văng ra thật xa.

Anh không nhìn qua Khinh Tiêu mà tiến đến chỗ Anna, “Đoàn, đoàn, đoàn.” Ba phát súng, trúng vào hai đùi, bả vai bên phải của cô ta. Anna thuận tay trái, cổ tay trái trước đã bị Y Tịnh bắt thủng.

Tuy lãnh ba viên đạn nhưng Anna chưa chết được. Mộ Dung Y Tịnh cười lạnh: “Tôi không phải xem cô như rác rưởi, chỉ vì tôi đối với phụ nữ trong thiên hạ này không có hứng thú…không đúng là tất cả người trong thiên hạ này.”

Anna tựa người vào cột đá nhìn lên bóng dáng cao to trước mắt, trong bóng tối mờ ảo, gương mặt xinh đẹp kia đang đối cô tươi cười, thân hình chuẩn mực mà cô từng ao ước một lần được mơn trớn, con người mà cô dùng cả từng tế bào để yêu say đắm kia. Giờ khắc này, qua tầm mắt đỏ ngầu của mình lại giống như thần chết, từng lời nói người đó thốt ra, vẫn là thanh âm say lòng như trước đây, từng câu từng chữ thấm vào người. Cuối cùng, cô cũng có được đáp án, một cái đáp án đau lòng. Thì ra từ đầu mình đã không là gì trong mắt người kia. Anna cười lạnh băng, đáp án này, đánh đổi bằng mạng sống.

“Đoàn” Một phát súng vào ổ bụng, Anna cũng chưa thể chết, chỉ có thể cảm nhận cái đau đớn tột cùng. “Tôi vốn muốn bỏ qua mọi việc cô làm, nhưng ngàn vạn lần cũng không nên đụng đến người kia, cô hiểu không? Hiện tại tôi muốn cho cô cái chết đau đớn nhất, nhưng niệm tình cô đã dành hết tình cảm cho tôi, tôi sẽ nhẹ tay…” Mộ Dung Y Tịnh nâng súng nhắm ngay giữ trán Anna “…Lên đường bình yên!”

“Đoàn.” Kết thúc, tất cả kết thúc. Không gian lại quay về một trận yên tĩnh đến đáng sợ.

Mộ Dung Y Tịnh xoay người, đối diện với anh là ánh mắt Dương Khinh Tiêu đang nhìn anh chắm chú, bả vai Khinh Tiêu máu không ngừng tuông ra, nhưng anh vẫn chăm chăm nhìn Y Tịnh, trong đôi mắt đó, Y Tịnh không nhìn ra được biểu tình gì. Lòng chợt hoang man.

Ngay lúc đó, có ánh đèn cùng với tiếng người.

Dương Khinh Nghĩa dẫn đầu một đám người tiến vào, thấy đứa con bị thương ông hốt hoảng chạy đến: “Tiểu Tam, con không sao chứ?”

Khinh Tiêu khôi phục biểu tình bình thường, ánh mắt ôn hòa nhìn Dương Khinh Nghĩa, “Con không sao, ba đừng lo…”

Dương Khinh Nghĩa nhìn về hướng Mộ Dung Y Tịnh: “Chủ tịch…”

Mộ Dung Y Tịnh vất súng bước đến bên Khinh Tiêu. “Chú Dương, nơi này giao lại cho chú. Con đưa Khinh Tiêu vào viện…”

“Được!”

Mộ Dung Y Tịnh đi đến, nắm lấy cánh tay bên trái của Khinh Tiêu quằng qua vai mình dìu anh dần dần bước ra khỏi tòa nhà hắc ám. Phía chân trời, đã có vài vệt hồng quang xuất hiện.

Dương Khinh Tiêu để Mộ Dung Y Tịnh dìu mình, nhưng anh tuyệt không lên tiếng, Mộ Dung Y Tịnh cũng không hỏi gì, nhìn sắc hồng dần ửng nơi phía đông, anh biết trời một chút nữa thì sáng, nhưng lòng anh, chợt tối đi…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.