Xe chạy với tốc độ khá chậm.
Vì Cố Y Lương im lặng nên tôi cũng không dám nói câu gì.
Quá yên tĩnh, thật sự quá yên tĩnh.
Tĩnh mạch của tôi còn không tĩnh như vậy, thành phố Tĩnh An cũng không tĩnh bằng, nước Thái Thái Tịnh Tâm cũng chẳng tĩnh như tên.
Tôi rất sợ, cảm giác nguy hiểm cứ xuất hiện trùng trùng.
Ngoài tiếng chạy của động cơ và điện thoại ra thì tôi dường như có thể nghe thấy nhịp tim đập của mình.
Không phải tôi nhát gan, chỉ là bầu không khí này thật sự rất quái lạ!
Tại sao tay cầm bánh lái của anh ta trở nên trắng bệch, lưng thì thẳng tắp còn lỗ tai đỏ bừng? Hơn nữa hầu kết lại cứ trượt lên trượt xuống vậy?!
Kiểu tình huống này, sự im lặng và giằng co này…
Mắt tôi híp lại suy nghĩ, trong nháy mắt chợt ngộ ra.
— Không lẽ Cố Y Lương muốn ‘xử lý’ tôi!?!
Anh ta muốn đem tôi đi bán nội tạng? Bán tôi vào gánh xiếc hoặc quẳng vào rừng sâu? Hay đơn giản hơn là giết tôi lấy thịt?
Chỉ mới chạy qua hai con đường mà tôi đã suy luận được rất nhiều việc, ví dụ như trong khoảng thời gian này anh ta đối xử với tôi tốt như vậy là vì muốn tôi buông lỏng cảnh giác, sau đó dễ dàng cho tôi 1 hit chết luôn, diệt trừ được đối thủ rồi anh ta sẽ lên thêm mấy level trong sự nghiệp.
Cảm giác nguy hiểm xuất hiện là khi tôi nhìn thấy tấm poster kia lần thứ ba trên cùng một con đường.
Nửa người tôi dính sát vào cửa xe chờ cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cheo-cp-doi-thu-x-toi/1728423/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.