Nếu tôi là nhân vật trong một quyển truyện tranh, vậy thì khung hình đặc tả tôi hiện tại sẽ là gương mặt trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn há miệng, một linh hồn siêu thoát bay ra từ trong miệng tôi. [1]
[1] Meme hồn siêu thoát: Hình
Tôi giả ngu hoang mang cười cười, nghiêng đầu hỏi Cố Y Lương: “Hả? Là ý gì?”
Tuy diễn xuất của tôi rất tệ, nhưng hiện tại tôi thật sự bị bất ngờ đến choáng váng, cũng thật sự rất hoang mang và rất xấu hổ. Một nửa linh hồn theo đảng CP cũng thật sự rất muốn cười, vì vậy nên biểu cảm hiện tại của tôi trong mắt anh ta rất tự nhiên.
Cố Y Lương thấy phản ứng của tôi cũng bối rối theo, sau đó giơ tay lên che mắt, vừa buồn cười vừa có chút thất vọng bất đắc dĩ: “Tôi còn tưởng cậu biết chứ…”
Tôi: Khoan đã, tôi biết cái gì? Anh không thể nói rõ hơn sao? Tôi sắp lên cơn đau tim thật rồi đó biết không?
Tôi ra vẻ bình tĩnh quan sát vẻ mặt của anh ta, cẩn thận dè đặt hỏi: “… Biết cái gì?”
Anh ta dập thuốc xong khoát tay nói: “Không phải lúc đó cậu bị trặc chân sao, tôi thấy fans của mình nhốn nháo hết cả lên, còn có người còn sang weibo cậu nữa… Đúng lúc đó tôi đang onl nên thấy được, cảm thấy họ thật nhàm chán, tôi với cậu lại chẳng có quan hệ gì.”
“Lúc cậu đăng tấm hình bị thương, chỉ cần là người tinh tế là biết ngay vết thương nghiêm trọng đến mức nào, vậy mà bọn họ vẫn cứ nhao nhao bảo giả vờ.” Anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cheo-cp-doi-thu-x-toi/1728407/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.