Bồ Sĩ Trạch quyết định muốn giúp Tam hoàng tử, lần này khôi phục thân phận nam nhi, hắn quyết định đi cùng Tam hoàng tử.
Nhưng trước đó, Bồ Sĩ Trạch tính toán đưa lão bà của mình về Lộc gia.
Kế tiếp là tranh đoạt hoàng trữ, tất là một hồi đại chiến. Lộc U tránh ở Lộc gia, Bồ Sĩ Trạch mới có thể yên tâm.
Lộc U đối với đề nghị này không có gì dị nghị.
Bồ Sĩ Trạch đẩy cửa vào, thấy Lộc U đang nằm trên giường xem thoại bản*.
(*thoại bản: tiểu thuyết thời xưa)
Lộc U ngẩng đầu, nhìn thấy hắn, liền ngồi dậy, biết chính mình cần phải đi.
Chỉ là nhìn chằm chằm nam nhân oai hùng đĩnh bạt trước mặt này, Lộc U lâm vào trầm mặc.
Bồ Sĩ Trạch liếc nàng: “Sao vậy?”
Lộc U nhìn bộ dáng anh tuấn này của hắn, rối rắm.
Nàng nói: “Chỉ là đã quen nhìn ngươi mặc nữ trang, chợt nhìn thấy ngươi mặc nam trang, có chút kỳ quái.”
Ánh mắt Bồ Sĩ Trạch nhìn nàng có vài phần quỷ dị.
Hắn buồn bã nói: “Sao nào, không phải ngươi cảm thấy ta mặc nữ trang càng đẹp hơn chứ?”
Lộc U cẩn thận lẩn tránh đáp án sai lầm, không rơi vào bẫy rập ngôn ngữ của Bồ Sĩ Trạch.
Nàng rối rắm nói: “Đây không phải vấn đề đẹp hay không đẹp, là cảm giác rất không giống nhau. Ngươi mặc nam trang thì chỉ là một soái ca bình thường; nhưng ngươi mặc nữ trang, lại là một đại mỹ nữ đặc biệt đặc sắc.”
Bồ Sĩ Trạch trầm mặc.
Bồ Sĩ Trạch nói: “Cho nên chính là ngươi cảm thấy ta mặc nữ trang đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chay-tron-cung-nguoi-tinh/1159771/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.