Lộc U và Lộc Trạch ngồi cùng một phía.
Nguyên Hoài An ngồi ở đối diện.
Nguyên Hoài An tự nhận là chính mình và đôi hoa tỷ muội này hai mặt nhìn nhau.
Nhưng mà Lộc Trạch đang nhàn nhã rót rượu, còn đẩy một ly tới trước mặt hắn.
Lộc U hơi chột dạ một xíu so với Lộc Trạch, nhưng cũng miễn cưỡng tính là bình tĩnh.
Nguyên Hoài An giật giật thái dương, nhìn chằm chằm Lộc Trạch, người trong lòng của chính mình giống như tửu quỷ. Trong lòng hắn là một đợt lại một đợt tiếng sấm ầm vang, đã nói không ra lời.
Mơ hồ, khiếp sợ, thất vọng, phẫn nộ… Các loại cảm xúc giống như pháo hoa nổ tung ở trong đầu.
Sau đó lại nhìn đến Lộc Trạch khoan thai uống rượu.
Những cảm xúc đó cuối cùng đều biến thành một loại — chết lặng.
Nguyên Hoài An lẩm bẩm tự nói: “Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Hai người các ngươi là nữ! Có phải ta đang nằm mơ hay không? Đây đều là giả phải không?”
Hắn bị tổn thương, không còn dùng nổi từ ngữ khiêm tốn và kính ngữ.
Lộc U che miệng ho khan, căng da đầu muốn tìm ra một lý do để giải thích: “Kỳ thật A Trạch …”
Nàng đang muốn nói Lộc Trạch là nam hài tử.
Lộc Trạch lại ngắt lời nàng, nói: “Không có gì cần phải giải thích, sự thật chính là những gì đôi mắt Nguyên công tử nhìn đến. U U, ngươi không cần phải che giấu.”
Lộc U:… Ta che giấu cái gì? Ta muốn nói thật mà!
Hiện tại là đồ cẩu bức nhà người đang thương tổn tâm linh yếu ớt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chay-tron-cung-nguoi-tinh/1159769/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.