Cuối mùa thu năm đó, Ninh Lộc lãnh binh xuất chinh, Quốc sư cùng đi theo.
Ninh Lộc muốn lập tức xuất binh, nhưng còn phải dành thời gian luyện binh, dành thời gian quen thuộc với đội quân, dành thời gian vận chuyển lương thảo, hơn nữa Quốc sư khuyên nàng chờ đợi thời cơ xuất binh tốt nhất năm nay, bởi vậy thời gian Ninh Lộc xuất chinh, bị đẩy xa gần nửa năm.
Này đã là cực hạn của nàng. Biết ca ca đang ở trong nguy hiểm, nàng hận không thể một mình đi ám sát Vệ Vương, sao có thể nào để thời gian chuẩn bị lại kéo dài?
Sau khi Quốc sư khai thiên nhãn, nói cho nàng về hướng phát triển của tương lai, trong lòng Ninh Lộc dày vò, nếu có khả năng, nàng muốn trực tiếp đi đến trước mặt Vệ Vương. Nàng muốn nói với Vệ Vương “Người ngươi muốn tìm là ta” “Thả huynh trưởng ta đi”… Nhưng mà kể từ đó, gần một năm trả giá của Ninh Nghiệp sẽ tính sao?
Nàng muốn cứu huynh trưởng, nhưng cũng không muốn làm huynh trưởng uổng phí tâm cơ. Nghĩ tới nghĩ lui, xuất binh vẫn là thỏa đáng nhất.
Việt quân hướng về phía nam, chinh phạt Vệ Quốc. Quốc sư tự xưng là quân sư của Ninh Lộc, khi vào trong trướng, hắn liền che chắn mọi người, đùa nghịch trận pháp gì đó. Có lẽ là Quốc sư ngày thường luôn có dáng vẻ bệnh tật, mấy ngày nay hắn phí công cố sức, tinh thần nhìn qua lại vẫn khá tốt.
Ban đêm quân đội đóng quân ở giữa núi rừng, binh linh trinh sát đã tìm được, Vệ quân đã ở ngay phía trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chay-tron-cung-nguoi-tinh/1159731/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.