Quốc sư sốt cao, buổi tối khi ăn lương khô, hắn bỗng nhiên ngã xuống, dọa Ninh Lộc nhảy dựng.
Ninh Lộc vô cùng nôn nóng.
Thấy hắn sốt đến thần trí mơ màng, nàng liền có chút hối hận — vì sao phải kéo hắn đi đường.
Nếu biết hắn đến vài bước cũng không đi được, dù cho chính mình có phải kéo xe, nàng cũng nhất định sẽ kéo xe ngựa lên núi.
Mà Ninh Lộc ngẩng đầu, nhìn đầy trời ánh sao, khắp nơi trống trải, hai người đang ở giữa sườn núi, mặc kệ hướng về phía trước hay là lại đi xuống núi, đều thập phần khó khăn.
Nhưng mà bất kể như thế nào, đều phải cho hắn xem bệnh.
Ninh Lộc cắn răng một cái, sau khi cởi trói cho thanh niên, lại cõng thanh niên trên người. Lúc này đây không phải lên núi, mà là đi trở về, cõng hắn xuống núi. Dĩ nhiên nàng không muốn bị các đệ tử của Quốc sư đuổi tới, nhưng mà so với điều đó, nàng càng không muốn hắn bị bệnh.
Nhưng mà lên núi dễ, xuống núi khó.
Núi rừng vốn không có đường mòn, toàn dựa vào bám vào dây leo, dẫm lên đá tảng, bùn đất gồ ghề lồi lõm mà trèo lên. Thời điểm xuống núi, trên lưng lại có thêm vật nặng vả trăm mấy cân, đầu gối phải cố hết sức không đề cập tới, chỉ trọng lực thôi cũng khiến nàng sắp chịu không nổi.
Chẳng sợ Quốc sư thường thường chèn ép Ninh Lộc “Sức lực vô cùng lớn”, đây cũng là khiêu chiến hạng nhất với nàng.
Lộ trình không ngắn, cõng một người đi dưới ánh sao, trán tiểu công chúa rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chay-tron-cung-nguoi-tinh/1159725/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.