**********
Trên một cái tay khác không bó thạch cao của Hứa U còn cầm đơn thuốc bác sĩ vừa khai.
Quan Dĩnh và Hứa Hàm ở sau lưng Đường Sĩ Trạch đứng lên.
Quan Dĩnh: “Đường tiên sinh có phải anh hiểu lầm không? Tôi chưa nói U U… Đi rồi mà.”
Cô ấy chỉ là quá áy náy, quá đau lòng Hứa U, mới khóc thành như vậy.
Đường Sĩ Trạch: “…”
Ngữ khí Đường Sĩ Trạch có chút cảm giác mơ hồ như ở trong mộng: “…Tôi biết.”
Nhìn thấy hiện tại cái dạng này, anh còn có cái gì không hiểu?
Đường Sĩ Trạch bình tĩnh nhìn Hứa U trước mặt chính mình.
So với buổi sáng trước khi anh đi làm, trừ bỏ cánh tay bó thạch cao, không có biến hóa gì khác.
Anh cho rằng Hứa U đã không còn nữa, lại vẫn sống sờ sờ, còn đang nghiêng đầu nghi hoặc mà nhìn anh.
Trong lòng Đường Sĩ Trạch thay đổi rất nhanh, lúc này chua xót nảy lên trong lòng, làm anh đến một câu nặng lời cũng luyến tiếc nói với Hứa U.
Đường Sĩ Trạch đi lên trước, không nói một lời, liền ôm Hứa U vào trong lòng ngực.
Gắt gao ôm lấy cô, chọc đến cô hô to gọi nhỏ: “Cánh tay của em! Đừng chạm vào tay của em!”
—
Đường Sĩ Trạch lại lần nữa giao lưu một chút với bác sĩ.
Đây xem như là sự cố tương đối nhỏ trong các sự kiện tai nạn xe cộ.
Hứa U trừ bỏ cánh tay phải bó thạch cao, chỉ có chút chấn động não rất nhỏ. Cô không cần nằm viện, bác sĩ bảo cô về nhà dưỡng thương.
Đường Sĩ Trạch giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chay-tron-cung-nguoi-tinh/1159710/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.