Đường Sĩ Trạch: “Anh không muốn làm ba em”
Hứa U cảm thấy sở thích của anh quả là thanh cao một cách kỳ lạ.
Cô không chút để ý nói: “Anh gọi em là ba cũng được.”
Đường Sĩ Trạch: “…”
Anh cảm thấy hít thở không thông.
Khuỷu tay Đường Sĩ Trạch chống trêи bàn làm việc, ánh mắt thật sâu ngửa đầu nhìn Hứa U.
Anh phán đoán nửa ngày, đoán ra khi nào Hứa U ghi âm, hẳn là trong bữa tiệc lần đó anh bị rượu pha thuốc chuốc say.
Đường Sĩ Trạch: “Anh chỉ nghĩ là em lấy hết tiền và thẻ của anh, đã rất đê tiện rồi. Nhưng mà là anh khuyết thiếu sức tưởng tượng, không nghĩ em có thể đê tiện tới mức độ này.”
Anh nói như vậy Hứa U liền không cao hứng.
Hứa U nói: “Đây chính là lời anh nói ra trước mặt em đấy, anh muốn nhục nhã em, em giấu đến bây giờ, dễ dàng sao? Cứ như người được lợi là em ấy.”
Hứa U đến gần bàn làm việc, tay chống ở trêи bàn.
Cách một cái bàn, cô xúi giục chồng trước của mình: “Loại đàn ông như lão già giống anh, không phải đều nuôi một hai cô tình nhân bên người sao? Em tuổi trẻ mỹ mạo, vừa lúc để cho anh làm bẩn cũng được.”
Ngón tay cô câu lấy cằm anh, móng tay đỏ tươi nhẹ nhàng vuốt ve trêи cằm anh.
Cô khom lưng, như một dòng sông uốn lượn, tươi mát vũ mị. Tóc dài nhẹ rũ, bàn tay nho nhỏ vuốt ve mặt anh, một đôi mắt sáng ngời, thần thái nhẹ cong. Cứ liên tục không ngừng như vậy, câu mất tâm hồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chay-tron-cung-nguoi-tinh/1159696/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.