Hoàng đế ngồi yên, không nói gì nhìn nữ nhân này lại một lần ân cần quỳ xuống ôm đùi hắn xin tha.
Bạch U co được dãn được, xin tha vĩnh viễn là nhanh nhất.
Nhưng lý do nàng xin tha, luôn làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Ánh mắt hoàng đế nặng nề, nàng túm tay áo hắn, hắn không để ý tới. Bạch U cẩn thận liếc hắn một cái, lại lần nữa căng da đầu: “Là ta làm bẩn ngài.”
Hoàng đế sửng sốt.
Hắn không thể tin tưởng: “Ngươi nói cái gì?”
Nàng nói nàng làm bẩn hắn?
Bạch U nói: “Là ta làm bẩn ngài, làm ngài ngọc bích có tỳ.”
Hoàng đế: “…”
Hắn ngớ ra nửa ngày, khóe miệng giật giật, quả thực không biết nên nói cái gì. Một lát sau, hoàng đế túm tay áo từ trong tay nàng ra, hắn nói: “Nói hươu nói vượn cái gì. Chẳng lẽ ta sẽ bởi vì, bởi vì… lý do hoang đường như vậy nổi giận sao?”
Hắn lại không phải Thánh Nữ thủ thân như ngọc, gì đến nỗi vì thế mà nổi giận?
Bạch U chớp mắt.
Kia nàng liền không hiểu.
Hoàng đế cúi người, tay nâng cằm hẹp nhọn của nàng. Có khi cảm thấy nàng đáng yêu, có khi lại cảm thấy nàng đáng giận. Tình yêu cũng không kiên định một chút nào, thích một người, vì sao muốn người kia đuổi theo phía sau nàng, nàng ngược lại lại muốn trốn?
Hoàng đế hận giận lên, véo cằm nàng một cái. Bạch U ăn đau không dám nói, nghe hoàng đế trầm giọng: “Ngươi thật đúng là rời khỏi ổ chăn liền trở mặt không nhận người.”
Hoàng đế cười lạnh: “Ngươi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chay-tron-cung-nguoi-tinh/1159678/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.