Sau bữatrưa, Nhan Tử La cầm quyển sách nằm dựa vào ghế quý phi đọc, thì một cái bóngchắn mất ánh sáng. “Cung Hỉ, Phát Tài, tránh sang một bên”. Không tránh? Muốnăn đòn phải không? Khó khăn lắm mới rời mắt khỏi cuốn sách nhìn lên một chút,đang định trừng mắt lườm con chó hư, khi nhìn rõ người rồi, mặt nàng lập tứcdài ra như mặt con chó săn, động tá nhanh nhẹn nhảy từ trên ghế xuống đứngnghiêm, khuỵu gối, hô khẩu hiệu:”Tứ gia cát tường!”.
“Hừ!’ DậnChân đi lướt qua nàng vào trong phòng. Cung Hỉ, Phát Tài? So sánh một A ca nhưchàng với chó? Thật đúng là muốn người ta phát bệnh. Nếu còn có lần thứ hai,chàng sẽ giết hai con chó đó.
Nhan Tử Lađi theo vào phòng, vị đại gia đó theo thói quen ngồi ngay vị trí đầu tiên,phòng nàng giống hệt như tính cách con người nàng, lộn xộn, trên chiếc ghế màchàng ngồi đang đặt một chiếc gối tựa mềm mềm.
“Đứng ngẩnra đó làm gì, trà”, Dận Chân nhìn nàng nói không chút khách khí. Nhan Tử La lậptức nhanh nhẹn rót trà rồi đặt xuống. Giận rồi? Lần này chẳng liên quan gì tớinàng cả, nàng đã tự động cấm túc không ra ngoài mà còn bị người ta tới làm phiền.Lẽ nào là bị đám thê thiếp trong phủ xử lý? Rất có khả năng đó, dù sao cũng mấyngày rồi không đến.
“Nhìn gì,trên mặt ta có hoa à?” Dận Chân nhấp một ngụm trà như muốn che giấu cảm xúc.Nàng ta nhìn qua nhìn lại khắp người mình rồi vẻ mặt lại thất vọng như thế làcó ý gì?
“Xin lỗi”,Nhan Tử La nói theo phản xạ. Thầy nàng đã dặn rồi, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chan-tam/1296804/quyen-2-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.