Khi Bách Hợpđứng dậy, đau buồn đứng trước mặt La Tử Nhan, “Chủ nhân, người không biết đươngkim thánh thượng là ai ư?”. Thấy La Tử Nhan khẳng định, nghiêm túc gật đầu, côta nói tiếp: “Vậy chủ nhân, người có biết trong phủ không?”. Lại thấy La TửNhan ngượng ngùng rồi nghiêm túc lắc đầu, Bách Hợp chỉ chỉ vào mình, “Chủ nhân,người còn nhớ nô tì không?”, cô ta không còn hy vọng sẽ nhìn thấy nàng gật đầunữa. Quả nhiên, La Tử Nhan thoáng lo lắng rồi lại nghiêm túc lúc lắc đầu.
Nhìn vẻ mặttuyệt vọng của Bách Hợp, La Tử Nhan không nhẫn tâm, nhưng đây là lần đầu tiênnàng về triều Thanh, không biết thì thôi, chỉ sợ sau khi Bách Hợp phát hiện chủnhân thật sự của cô ta không biết đang hồn phiêu phách lạc nơi nào, liệu cô tacó biểu diễn một hành động với độ khó cao hơn nữa không? Vì đồng cảm, tốt nhấtlà không nên nói vội. Bởi vậy nàng khe khẽ thốt một câu: “Có thể nói cho ta biết,ta là ai không?”, dù sao cũng đã “hạ trại” ở đây, tốt nhất vẫn nên tìm hiểutình hình xung quanh cho rõ ràng rồi tính tiếp.
Bách Hợp cốgắng kìm nén cơn kích động như muốn ngất đi của mình. La Tử Nhan kiên quyết rahiệu khiến cô ta đành nghiêng người ngồi xuống ghế, bắt đầu nói: “Người là Cáchcách của Tứ gia, vào phủ hai năm trước…”.
Khi Bách Hợpkể xong câu chuyện về người phụ nữ này, La Tử Nhan vỗ vỗ trán. Chán nản quá,đây rốt cục là chuyện tốt hay chuyện xấu đây? Tứ gia, không phải là Hoằng Lịchphóng khoáng ngọt ngào, phong độ người ngời hay còn gọi là Càn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chan-tam/1296765/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.