Editor: CaRat
Sau đó, giữa một đám thần tiên bảy mồm tám lưỡi nói, Sở Từ rốt cuộc cũng hiểu họ đang nói cái gì.
Sơ sơ có nghĩa là "Bổn tọa là thần tiên ngươi cái đồ phàm nhân ngu xuẩn mau đến cung phụng ta."
"Rõ chưa?" Lão Quân miệng đắng lưỡi khô che ngực, nước mắt cũng muốn tuôn rơi.
"Hiểu rồi." Mặt mày Sở Từ khẽ cong, linh hoạt nhẹ nhàng mà vui sướng mở cửa ra, "Tạm biệt."
Chúng thần tiên:....
Khi còn nhỏ Sở Từ sống dưới chủ nghĩa duy vật, vững chắc tin tưởng chủ nghĩa xã hội khoa học chủ nghĩa duy vật lịch sử. Mặc dù sống lại một lần nhưng cậu vẫn không tin trên thế giới tồn tại thần tiên, chớ nói chi là một thần tiên còn chẳng nhìn ra cha mẹ cậu ở nơi nào!
Dù là... dù mặc đồ giống Quan Âm Bồ Tát đi chăng nữa, thậm chí giẫm lên bông hoa sen cũng không được!
Cho nên cậu cần phải đưa đám người lừa đảo này ra nhà ngay lập tức.
Mắt thấy bị đuổi ra khỏi cửa, da đầu Lão Quân run lên, không muốn sống một cuộc sống bụng không no như trước, không ngớt lời kêu lên:" Chớ đẩy, chớ đẩy! Bổn tọa sẽ chứng minh cho ngươi xem!"
"Chứng minh sao đây?" Sở Từ buông lỏng tay, chuyển thành ôm hai tay, cười mỉm dò xét đám người nọ "Các anh chị em cũng đừng nên gióng trống khua chiêng đi lừa gạt một thằng nghèo trắng tay chứ, đúng không?"
Cặp mắt hoa đào của cậu rất rực rỡ, cho dù có hơi tức giận nhưng cũng gợn sóng nhộn nhạo. Không hề làm người khác e ngại, ngược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chan-nuoi-ca-thien-dinh/276484/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.