"Trịnh phu nhân, nếu cháu không ăn được nữa thì thôi, thức ăn còn nhiều thì để dì gói lại đừng nhồi nhét hết vào người."
Dì Tư thấy cảng cô thẫn thờ một mình cố nén ăn hết thức ăn mà cảm thấy thương xót, bà từ trước đã biết tới Tô Minh Thư, nhưng không ngờ thiếu gia lại hiên ngang mang cô ta về nhà ngay sau khi hoàn thành hôn lễ vơia Trịnh Tịch Như.
"cháu không sao, đồ ăn thừa chỉ có thể đổ đi cho chó mèo ăn, nhưng riêng bữa này cháu không muốn để dành lại đến tối"
Trịnh Tịch Như lúc này giống như tảng đá vậy rất cứng đầu, cô nghĩ rằng công sức nấu nướng hôm nay cô nhất quyết không để Tô Minh Thư và hắn ta động vào.
"Trịnh Tịch Như, em lại đây!" Là giọng của Dương Minh Tuấn. Nó có chút tức giận.
Trịnh Tịch Như thả lỏng cơ mặt nhưng vẫn ngồi đó ăn uống bình thường, dì tư bên cạnh cũng giật mình quay lưng rời đi.
"em không nghe thấy gì à, đừng để tôi nói thêm lần nữa"
cái gì mà lại đây, cái gì mà nghe thấy, cô là người chứ không phải chó mà không có tự trọng, không đi là không đi, dù sao đang bữa ăn bữa uống, đừng có làm phiền nhau.
thấy Trịnh Tịch Như vẫn cứng đầu ngồi ăn hắn ta bước lại kéo cô ra khỏi ghế.
Sức nắm của anh ta vào bắp tay bé nhỏ của cô rất lớn, anh ta thật sự đã dùng sức nắm thật mạnh kéo cô ra khỏi ghế. Cơn đau từ bắp tay bị xiết chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chan-ghet-em/2906634/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.