Tạ Thừa Đông được Dư Lộ Diễn đưa về nhà, suốt dọc đường cậu đều im lặng không nói lời nào, đợi vào đến nhà, cậu lấy hộp y tế ra để bôi thuốc lên vết thương trên mặt Dư Lộ Diễn.
Chung Kỳ ra tay rất tàn nhẫn, khóe miệng Dư Lộ Diễn bị rách da, Tạ Thừa Đông không dám dùng lực quá mạnh, nhẹ nhàng cẩn thận sát trùng cho Dư Lộ Diễn, nhưng vẫn nghe thấy Dư Lộ Diễn khẽ hít một hơi.
Cậu ngẩng đầu nhìn Dư Lộ Diễn, Dư Lộ Diễn cũng đang nhìn cậu, càng thêm áy náy, thì thầm nói: "Liên lụy đến cậu rồi."
Ánh mắt Dư Lộ Diễn rất dịu dàng, hân đưa tay vuốt ve khuôn mặt Tạ Thừa Đông, khuôn mặt Tạ Thừa Đông lạnh ngắt, nhưng lòng bàn tay hắn lại rất ấm áp, giọng nói trầm ấm: "Đây vốn dĩ là chuyện của hai chúng ta, tôi đến muộn, Chung Kỳ không làm gì cậu chứ?"
Nhắc đến Chung Kỳ, trái tim Tạ Thừa Đông không tự chủ được mà nhói lên, cậu lắc đầu, nghĩ đến Chung Kỳ, không khỏi lại thấy buồn.
Người mình yêu mến hai mươi năm, dù có nói nhiều lời cay nghiệt, dù có kiên quyết từ bỏ, nhưng trong lòng vẫn có một vị trí dành cho người đó.
Dư Lộ Diễn thấy vẻ mặt của cậu, ánh mắt tối lại, hắn ghé đầu lại gần, dùng trán cọ vào trán Tạ Thừa Đông, như đang an ủi: "Mọi chuyện đã qua rồi."
Tạ Thừa Đông nhắm mắt lại, rất mệt mỏi, xé rách mặt mũi với Chung Kỳ không phải là điều cậu mong muốn, nhưng từng câu từng chữ Chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cay-nguoi-trong-long-cua-truc-ma-di/3423739/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.