Quả thật cả người Ngô Song rất nóng, Phương Thiếu Tắc sốt ruột, chuẩn bị đưa cô đi bệnh viện.
Khi hắn ngồi xổm xuống, định vươn tay bế Ngô Song lên, bỗng nhiên cô vươn tay vòng qua cổ hắn, kéo hắn về phía giường.
“Đừng lộn xộn, em bị sốt rồi, để tôi đưa đi bệnh viện nào.”
*Mọi người chú ý: bắt đầu từ chương này, cách xưng hô của Phương Thiếu Tắc có sự thay đổi. Ở trước mặt mọi người vẫn xưng tôi-chị như cũ, nhưng khi chỉ có hai người thì xưng tôi-em nha (xưng anh-em thì hơi kỳ),vì mối quan hệ đã phát triển, cứ chị chị em em thì thấy không được "ngọt" lắm. Còn Ngô Song thì.....vẫn y như cũ. :-))))
“Không cần.” Giờ phút này, khuôn mặt Ngô Song hồng hồng, ánh mắt mê ly, giọng điệu lại có chút hờn dỗi, cô nói, “Tôi không muốn đi, tôi chỉ muốn ngủ.”
Phương Thiếu Tắc đành phải dỗ cô như dỗ trẻ: “Song Song ngoan, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra, sau rồi về ngủ, được không?”
“Không, tôi muốn ngủ ngay bây giờ, cậu ngủ cùng tôi đi.” Ngô Song nói, cậy mạnh đem Phương Thiếu Tắc túm lên giường, gương mặt dính sát vào ngực hắn, nói mớ, “Phương Thiếu Tắc, tôi lạnh.”
Khi bị bệnh Ngô Song giống như một loài động vật nhỏ đáng yêu, rúc vào trong ngực Phương Thiếu Tắc làm những. Làn da hai người ma sát lẫn nhau, nhiệt độ cơ thể truyền cho nhau, cả người Phương Thiếu Tắc cũng dần dần cảm thấy khô nóng.
Cố nén xúc động, hắn nhẫn nại tiếp tục khuyên: “Song Song ngoan, đi bệnh viện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cam-doan-se-khong-danh-chet-cau/3297198/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.