Đào chi Diêu Diêu: Áo ngủ tối hôm qua của em có đẹp không?
Mạc Dật: Khó coi.
Đào chi Diêu Diêu: Anh nói cái gì?
Mạc Dật: Xem em đẹp hơn.
Đào chi Diêu Diêu: Đáng ghét!
Mạc Dật: Không mặc càng đẹp hơn.
Đào chi Diêu Diêu: Biến thái!
Cất điện thoại, Diêu Thiên Thiên đắm chìm trong cảm xúc ngọt ngào, nhưng mà rất nhanh, cô lại mặt ủ mày ê.
Quan hệ của cô với Mạc Dật xem như đã xác định rồi, chuyện này cô còn chưa có nói với Ngô Song. Nếu Ngô Song biết hiện giờ cô ở cùng với người đã từng theo đuổi cô ấy, liệu Ngô Song có xem cô là một kẻ phản bội không?
Đâu chỉ kẻ phản bội, quả thực chính là kỹ nữ phòng trà!
Diêu Thiên Thiên ghét bỏ chính mình, khi cô xoay người lại, thấy đối diện đi tới là một người có sắc mặt thật khó coi, cô nhìn kỹ, lập tức kêu to lên: “Phương Thiếu Tắc!”
Phương Thiếu Tắc nhướng mắt lên, uể oải ỉu xìu chào hỏi Diêu Thiên Thiên.
“Cậu bị làm sao vậy? Mất ngủ? Táo bón? Dượng cả tới?” Diêu Thiên Thiên đi qua đi hỏi.
“Aiiiii!” Phương Thiếu Tắc thở dài.
“Sáng sớm mà than thở cái gì? Chẳng lẽ cậu với Song Song……” Diêu Thiên Thiên giống như ý thức được cái gì, kéo Phương Thiếu Tắc qua một bên, thấp giọng hỏi, “Hai người có phải đang cãi nhau không?”
Phương Thiếu Tắc kéo lấy tay áo Diêu Thiên Thiên, cầu xin: "Chị Thiên Thiên, chị nhất định phải giúp tôi!”
Diêu Thiên Thiên nóng nảy: “Rốt cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cam-doan-se-khong-danh-chet-cau/3297193/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.