Rất sợ bị nhận ra, Đại_Tiểu Mạch rời đi rồi, Ngô Song tiếp tục ở trong ngực Phương Thiếu Tắc trốn thêm trong chốc lát, thật lâu sau mới thật cẩn thận hỏi: “Bọn họ đi rồi sao?”
“Không.”
“Thật sao?” Ngô Song hồ nghi muốn ngẩng đầu nhìn, lại bị Phương Thiếu Tắc ấn trở về.
“Thật mà, bọn họ còn ở phía sau!”
Một ấn này, Ngô Song đụng vào ngực rắn chắc của Phương Thiếu Tắc, mặt lập tức đỏ lên, ngẩng đầu kháng nghị: “Rõ ràng bọn họ đi rồi, cậu còn…… A!”
Khoé mắt Ngô Song thoáng nhìn trộm, hai chị em kia đi theo cách đó không xa, khẽ kêu một tiếng, ngoan ngoãn trốn trở về.
Phương Thiếu Tắc đắc ý: “Tôi đã nói bọn họ còn ở đây, chị lại không tin. Nếu để bọn họ nhận ra được, chị cũng đừng trách tôi, tôi lúc này đã đủ phối hợp. Nhưng mà chị cũng đừng quá lo lắng, lỡ như chị bị nhận ra, tôi cũng sẽ gánh vác thật tốt trách nhiệm với chị mà."
“Im miệng!” Ngô Song khó thở, “Cậu không mở miệng thì không ai nói cậu câm đâu!”
“Nếu tôi không nói chuyện mới càng kỳ quái, chị đã thấy qua có người ôm nhau ở giữa phố mà không nói một lời nào sao? Mọi người còn tưởng rằng chúng ta đang đóng phim đấy!”
Vẻ mặt Ngô Song đầy vạch đen, trách cứ Phương Thiếu Tắc: “Đều là do cậu, một hai phải mang tôi tới nơi này, chạy nhanh đi!”
“Được rồi, nhưng mà chị đừng ngẩng đầu nha, bọn họ còn ở phía sau đi theo đó.” Phương Thiếu Tắc nói, ôm bả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cam-doan-se-khong-danh-chet-cau/3297188/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.