Ngô Song cầm bốn bản kiểm điểm đi đến văn phòng lão Du, tổ b biết được tin tức, bọn họ vui sướng khi người khác gặp hoạ, liền tụ tập ở cửa văn phòng chờ tổ a xấu mặt.
Đặc biệt là La hán quả, hóng dài cả cổ, sớm đã nôn nóng đến không chịu nổi rồi. Lần trước bất quá hắn chỉ bị Liêu tổng mắng vài câu, đã bị lão Du phạt quét dọn WC cả 1 tầng, hiện tại chuyện xấu tổ a lớn như vậy, chọc đến Liêu tổng nổi giận, không biết chừng còn phạt cả đám tổ a dọn WC cả công ty ấy chứ.
Tưởng tượng đến ngày tổ trưởng Ngô Song cao cao tại thượng, lại mang theo cả đám tổ a đi quét WC, máu trong người La hán quả kích động muốn sôi trào lên.
"Tới rồi! Tới rồi!" một người tổ b thấy Ngô Song sắp đi tới liền kêu lên.
La hán quả lập tức ưỡn ngực, vẻ mặt tươi cười ra đón: "Ô, đây không phải là tổ trưởng Ngô sao? Thật khéo nha!"
Ngô Song nhìn La hán quả, lạnh mặt nói: "Không khéo."
Chảnh, cô vẫn còn chảnh! Trong lòng La hán quả tức giận mắng vài câu, ngoài mặt tiếp tục cười, hỏi: "Xem ra tâm trạng tổ trưởng Ngô không tốt? Sao vậy, giám đốc Du gây khó dễ cô sao?"
"Không cần anh lo lắng." Ngô Song nói xong liền muốn đi.
"Chờ đã!" La hán quả vội vàng ngăn cô lại, "Tổ trưởng Ngô, tâm trạng cô không tốt, dữ với tôi cũng vô dụng thôi. Là tôi quan tâm đến cô, mới đến hỏi thăm. Tuy tổ a của cô và tổ b của tôi là quan hệ cạnh tranh, nhưng dù sao cũng là đồng nghiệp, đồng nghiệp thì quan tâm nhau là đúng rồi. Nếu các người quá nhiều việc không lo liệu hết, có thể nhờ tổ b chúng tôi hỗ trợ, dù sao quét WC cả toà nhà quả thật hơi khó....ha ha ha."
La hán quả cười, đám tổ viên đi theo hắn cũng cười rộ lên, không biết có bao nhiêu đắc ý.
"Cười cái gì? Có chuyện gì đáng cười sao?" lão Du đen mặt từ trong phòng đi ra, chuẩn bị đem bản kiểm điểm nộp cho Liêu Tiến. Nhìn thấy đám người tổ b tụ tập trước cửa văn phòng mình, cả người đều không vui.
Sắc mặt La hán quả lập tức biến đổi, xoay người nói với đám thủ hạ: "Nói các người đó, cười gì mà cười, còn không mau đi làm việc!"
Đáng thương nhất là đám thành viên tổ b, bị La hán quả ném cho một củ khoai nóng bỏng tay, chỉ có thể nhịn mà rời đi.
La hán quả xoay người, nịnh nọt hỏi: "Giám đốc Du, thật ra tôi muốn đến đây để hỏi về phương án "đá quý Fancy", thế nào, khách hàng có hài lòng không ạ?"
"Vừa lòng cái rắm!" Lão Du nhịn không được chửi bậy, "Cậu không nhắc thì thôi, vừa nhắc tới ta liền thấy bực. Cái đó mà gọi là phương án sao, rác rưởi thì có! Làm mất mặt công ty chúng ta, phương án này các cậu không cần tham gia nữa, giao lại cho tổ a phụ trách đi. Còn các cậu, lại không có thành tích nữa, tôi sẽ phạt cả tổ b quét dọn WC thêm một tháng!"
Lão Du nói xong, nổi giận đùng đùng bỏ đi, bỏ lại La hán quả đứng đó ngây ra như phỗng. Ngô Song bước tới, nâng tay vỗ vỗ vai hắn, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười: "Tổ trưởng La, nén bi thương."
Sắc mặt La hán quả đại biến, thập phần khó coi.
Thật ra lão Du không xử phạt tổ a, phần lớn nguyên nhân vẫn là nể mặt Phương Thiếu Tắc. Rõ ràng sự việc lúc đó là do Phương Thiếu Tắc ra tay đánh người trước, nếu muốn truy cứu, khẳng định hắn là người bị hỏi tội đầu tiên. Chuyện này, lão Du có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám làm!
Chung quy trong lòng lão Du vẫn cảm thấy khó chịu, ngoài mặt không làm khó Ngô Song, nhưng chưa chắc sau lưng cũng như vậy. Ví như lão Du đem cục diện rối rắm của tổ b đẩy sang cho cô, chính là đam làm khó tổ a.
Tổ kế hoạch tổng cộng có bốn tổ nhỏ là a; b; c; d. Với hạng mục bình thường, mỗi tổ đều nhận ba bốn cái như nhau, còn hạng mục lớn thì khác.
Dự án "đá quý Fancy" là của khách hàng lớn, ra tay xa xỉ, có yêu cầu cao. Lúc trước, La hán quả vì muốn giành được hạng mục này, đã vuốt mông ngựa* lão Du rất lâu mới nhận được. Vốn định mượn nó để làm nổi bật mình, ai ngờ khách hàng yêu cầu quá cao, cả tổ b tập trung làm trong một tháng trời cũng không đáp ứng được yêu cầu bên đó, lại còn bị phê bình.
* Vuốt mông ngựa ≈ nịnh nọt.
Hiện tại, tổ a còn đang làm bốn hạng mục nhỏ, lão Du còn đem củ khoai lang nóng bỏng tay là "đá quý Fancy" giao cho Ngô Song, tất nhiên lão muốn hành tổ a đây mà.
Ngô Song đem "đại lễ" của lão Du mang về văn phòng của tổ, vốn đã bận rộn nay lại càng gấp rút hơn. Để hoàn thành kịp tiến độ, tổ a có tăng ca là chuyện thường ngày. Nhìn quanh một vòng, ngay cả người cuồng công việc như Ngô Song, trên mặt còn tràn đầy vẻ mệt mỏi.
Nhưng mà, tổ a có bận rộn như vậy cũng không hẳn là chuyện xấu, có vài người tới nói, đối với đám người tham gia ẩu đả ở nhà ăn công nhân lần trước mới là ác mộng.
Sau sự việc náo loạn ở nhà ăn, Liêu Tiến phái Jason đi điều tra, làm trợ lý bên người Liêu Tiến, hiệu suất công tác của Jason luôn rất cao. Trong ngày hôm đó, hắn điều tra ra tất cả những người có tham gia, điểm lại hết tất cả các bản kiểm điểm. Còn những người nào cố ý rời đi, hắn lôi danh tính ra hết, đem sa thải toàn bộ.
Trong đó, bộ phận thị trường của Vương Trường Tuấn là thảm nhất, tổng cộng có 5 người bị đuổi, bao gồm cả Vương Trường Tuấn.
Đáng thương cho hắn, lần trước bị Ngô Song đánh, cũng chỉ cần đi bệnh viện kiểm tra sơ sơ một chút. Lần này lại bị Phương Thiếu Tắc đánh, phải nằm viện mất ba ngày.:-))))
Với tính cách của Vương Trường Tuấn, sao nuốt trôi nổi hận này, một lòng nghĩ muốn báo thù, nào biết mình còn chưa có xuất viện, một tờ giấy sa thải đã đặt trước mặt hắn.
Vương Trường Tuấn chấn động, liền cầm lên xé rách nó, kêu gào: "Vì cái gì muốn tôi đi, tôi không phục. Nhất định cậu đã bị mua chuộc, tôi muốn tố cáo cậu, tôi muốn tố cáo công ty, tôi muốn nói cho giới truyền thông, đem chuyện này phơi bày ra ánh sáng."
Thậm chí, mí mắt Jason cũng không thèm nâng một chút, trực tiếp đem tới thư tố cáo đã chuẩn bị trước, để trước mặt hắn: "Vương Trường Tuấn, lúc cậu làm việc ở công ty, đã lợi dụng chức vụ, thu tiền hoa hồng, làm tờ khai giả, chiếm dụng tài sản của công ty một cách phi pháp. Ở dây chứng cứ đã vô cùng xác thực, nếu cậu muốn tố cáo, công ty cũng rất sẵn lòng ra toà."
Sắc mặt Vương Trường Tuấn sớm tái đi rồi, sao còn dám nói cái gì nữa, vội vội vàng vàng ký tên vào tờ giấy thôi việc, sợ rằng chậm một giây mình sẽ phải đi hầu toà ngược lại.
Rốt cuộc Vương Trường Tuấn cũng bị sa thải.
Khi biết được tin này, vẻ mặt Ngô Song thật sự bình tĩnh, ngược lại đám thủ hạ của cô còn kích động hơn rất nhiều.
Ngũ Hoa vỗ bàn trầm trồ khen ngợi trước tiên, "Trong lòng thật sảng khoái nha, rốt cuộc không cần nhìn thấy mặt tên cặn bã đó ở công ty nữa. Sao tôi cảm thấy không khí ở công ty trong lành hơn rồi."
"Quả nhiên Liêu tổng rất biết đúng sai, tôi sẽ gia nhập hội fan não tàn* của Liêu tổng!" Cái Lẩu ở một bên, ánh mắt lấp lánh.
*fan cuồng.
"Cô tỉnh lại đi, Liêu tổng không gần nữ sắc đâu." Tiểu Trà trêu chọc.
"Thật sao, chẳng lẽ thích nam sắc sao?" Cái Lẩu hướng ánh mắt đến người Phi Đao, "Phi Đao, hay là cậu đi thăm dò Liêu một chút?"
"Thật vậy chăng, chẳng lẽ hắn thích nam sắc?" Cái lẩu đem ánh mắt đầu hướng Phi Đao, "Phi Đao ca, nếu không anh đi thăm dò Liêu tổng một chút?"
Phi Đao trợn mắt với bọn họ.
Ba "bát quái tinh" trong tổ đang cao hứng, lập tức nói thêm.
"Này, này, các người nói xem, thật sự Liêu tổng có phải là đồng tính không? Tôi chưa từng nghe nói ngài ấy có bạn gái, ngay cả trợ lý bên người cũng là nam."
"Nói không chừng, lại lưu hành cái kiểu tổng giám đốc bá đạo là một đại công* đó."
*Công, một thuật ngữ trong thể loại đam mỹ, chỉ người đồng tính nhưng đóng vai trò là nam trong một couple.
"Vậy chẳng trợ lý Jason kia là tiểu thụ* sao?"
*Thụ, một thuật ngữ trong thể loại đam mỹ, chỉ người đồng tính nhưng đóng vai trò là nữ trong một couple.
"Ha ha ha ha!" Ngũ Hoa cười lớn, nhìn thấy Ngô Song từ văn phòng ra tới, chạy nhanh đến giữ tay cô, "Chị Ngô Song, chúng tôi đang thảo luận về couple Liêu Tiến với Jason, chị thấy bọn họ có xứng đôi không?"
Vẻ mặt Ngô Song ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu họ đang nói cái gì: "Hai người họ chẳng phải đều là nam sao?"
"Chính vì bọn họ cả hai đều là nam mới xứng đó, nam nữ ở bên nhau cũng chỉ vì sinh sản, duy trì nòi giống. Nam nam mới thật sự là tình yêu chân chính nha!" (Một hủ nữ lâu năm chia sẽ:-))))
"Đúng, hơn hẳn tình yêu khác phái!"
.........
Đầu Ngô Song đầy vạch đen, lần đầu tiên nghe thấy lý luận như vậy. Hối hận chính mình không nên cùng những cô gái trẻ này thân cận quá, cho nên các cô mới bắt đầu nói chuyện mà không lựa lời với mình. Bỗng nhiên, cửa lớn văn phòng bị đẩy ra.
"Tức chết tôi mà!" Diêu Thiên Thiên mặc váy ngắn, mang giày cao gót, hùng hổ đứng ở cửa nói to, "Tôi vô dụng lắm hay sao, các người còn cần thiết tự làm nhiều việc như vậy? Kéo bè kéo lũ đánh nhau ở nhà ăn, vậy còn ra bộ dáng gì? Hình tượng của công ty đã bị các người huỷ hết! Đối với hành vi này của các người, tôi muốn hỏi một câu: Tại sao các người không đem tôi theo cùng?"
Diêu Thiên Thiên nói xong, mọi người đều cười, Ngũ Hoa kích động mà vẫy tay với cô, "Chị Diêu à, chị bỏ lỡ một trò hay rồi, tới đây tới đây, chúng tôi sẽ kể lại cho chị nghe một lần!"
"Được đó, được đó!" Diêu Thiên Thiên hí hửng tiến vào.
"Các người ở đó mà nói chuyện đi, tôi đi ăn cơm." Ngô Song muốn chạy.
Diêu Thiên Thiên vội ngăn cô lại, "Ăn cơm thôi mà, gấp gì chứ? Cậu chờ mình nghe xong đã, rồi chúng ta cùng nhau đi ăn!"
Ngô Song đang muốn cự tuyệt, điện thoại đổ chuông, cô đành phải đi đến một góc yên tĩnh nghe máy, mặc kệ bọn người Ngũ Hoa ở bên kia ba hoa chích choè chuyện hôm trước.
"Alô, xin chào."
"Chào cô, xin hỏi cô là cô Ngô Song phải không?" Đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nam.
"Là tôi, xin hỏi anh là?"
"Tôi là Mạc Dật, tổng giám đốc của Fancy."
"A, chào tổng giám đốc Mạc, xin hỏi có chuyện gì không?" Ngô Song hỏi.
"Tôi mới vừa nhìn qua phương án sơ bộ của quý công ty, rất độc đáo, rất có ấn tượng với mọi người. Không biết hiện tại tôi có thể mời cô dùng cơm, để thảo luận chi tiết hơn về phương án quảng cáo?."
"Được, xin hỏi gặp nhau ở đâu?"
"Mười phút sau, quán cà phê bên cạnh công ty của cô, được chứ?"
"Được, bây giờ tôi lập tức xuống dưới."
Rốt cuộc phương án của đá quý Fancy kia cũng có kết quả tốt, Ngô Song không dám trì hoãn, cúp máy liền chạy nhanh xuống lầu.
Diêu Thiên Thiên thắc mắc, chạy nhanh theo hỏi: "Ngô Song, cậu đi đâu vậy, không phải đã nói cùng nhau ăn cơm sao?"
"Không được rồi, tổng giám đốc của Fancy vừa gọi điện kêu tớ cùng ăn cơm, bàn bạc lại ý tưởng quảng cáo, lần sau chúng ta đi ăn cũng được."
"Tổng giám đốc của Fancy? Cậu nói Mạc Dật sao?" Hai mắt Diêu Thiên Thiên bỗng sáng ngời, "Mình cũng muốn đi!"
Ngô Song ngây ngẩn cả người, nghi hoặc hỏi: "Cậu biết hắn?"
"Đâu chỉ mỗi mình biết, cậu cũng biết mà, không phải cậu đã quên người ta rồi chứ?" Diêu Thiên Thiên nhìn Ngô Song như quái vật, cuối cùng nói một câu long trời lỡ đất: "Hắn từng theo đuổi cậu mà!"
______...___ ___
#Pi: ô ô, nam phụ xuất hiện nữa sao???? Thế còn a Liêu Tiến thì sao đây? Chị Cẩm làm e bối rối quá nha, cũng tò mò rốt cuộc ai mới là nam phụ chân chính chứ. Thôi Pi tranh thủ làm tiếp để giải đáp thắc mắc. Các bạn nào tò mò như Pi thì......tiếp tục chờ nhé. He he.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]