Nghe đến tiếng gọi của Phương Thiếu Tắc, trong nháy mắt, tâm trí Ngô Song rối loạn cả lên, thiếu chút nữa là cô té ngã ra đất rồi.
"Cẩn thận." Phương Thiếu Tắc duỗi tay, nhanh nhẹn giữ Ngô Song trong vòng tay của mình.
Ngô Song hung hăng giằng ra: "Đừng đụng vào tôi!"
Ngay lập tức, Phương Thiếu Tắc đem hai tay thu lại: "Đừng hung dữ như vậy, thấy chị ngã nên tôi muốn đỡ thôi mà. Chị đừng coi tôi như tên biến thái vậy chứ."
"Cậu chính xác là tên biến thái."
"Oan uổng quá, chị nói xem, tôi có điểm nào giống tên biến thái?"
Mọi thứ đều giống!
Ngô Song không có tâm trạng đôi co với hắn, lạnh mặt hỏi: "Phương Thiếu Tắc, rốt cuộc là cậu muốn gì?"
"Chuyện này còn phải hỏi sao? Chị làm cái gì thì tôi làm cái đó." Hắn ưỡn ngực khoe bộ đồ thể thao trên người mình, vẻ mặt đắt ý.
Ngô Song chất vấn: "Sao cậu biết tôi ở đây?"
Phương Thiếu Tắc lại đắc ý hơn: "Chuyện này nói ra thật trùng hợp, nhà tôi ở ngay tiểu khu phía trước. Hơn nữa, tôi cũng có thói quen chạy bộ buổi sáng, vừa vặn hơn là hai chúng ta chạy cùng một tuyến đường. Nếu không, sao sáng sớm hôm qua tôi lại gặp chị được. Chị nói xem đây có phải là trời cao có ý sắp đặt hay không?"
Ngô Song không muốn nghe hắn nói bậy, cảnh cáo: "Cậu còn như vậy tôi sẽ la lên đó!"
"Chạy bộ cũng phạm pháp sao?"
"Phương Thiếu Tắc, cậu... Tôi không thèm ở đây nói nhảm với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cam-doan-se-khong-danh-chet-cau/3297160/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.