Trong tình yêu, tôi là một đứa rất yếu đuối, thích khóc lóc, làm nũng, dính người. Dường như khi yêu vào thì tôi chẳng thể làm được gì.
Trì Tố nói, bởi vì được yêu thương sẽ làm cho người ta biến thành trẻ con như vậy.
Thẩm Xán nói, tôi vốn là một đứa trẻ.
Thẩm Xán nói chuyện với tôi luôn giống như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy. Hầu như tất cả mọi chuyện anh ấy đều phải thêm vào “Được không?” hay “Cái này có sao không?”.
Tôi nói đùa với anh ấy là anh có cảm thấy như có thêm một đứa con gái không. Anh ấy nói với tôi, nếu tôi muốn gọi anh ấy là bố thì anh ấy cũng không thấy phiền.
Thẩm Xán chính là không đứng đắn như vậy.
Tôi nhớ vào một đêm nọ, khi chúng tôi mới ở bên nhau không lâu, lúc anh ấy đưa tôi đi ăn khuya, như thường lệ nói với tôi, “Mạn Mạn, mấy ngày nữa anh sẽ đi thành phố P giúp ba một vài việc, không có thời gian ở cạnh em.”
Sau khi tôi và anh ấy ở bên nhau, gần như hơn phân nửa thời gian tôi đều ở bên cạnh anh ấy, thời gian còn lại không gặp mặt thì cũng là gọi điện thoại.
Tôi nghe anh ấy nói không thể ở bên tôi thì bắt đầu thấy tủi thân.
“Vậy khi nào anh sẽ trở về?”
“Chiều hôm sau anh liền trở về, được không?”
“Anh trở về liền mang Mạn Mạn đi ăn đồ ăn ngon. Mạn Mạn muốn ăn cái gì cũng được.”
“Em phải luôn kiểm tra điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-boc-keo-cho-em-an-nha/3425498/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.