Nghiêm Chỉ khiêng Lộ Nhậm vào lều của hắn. Đây không phải lần đầu tiên hắn tới Cô đảo, lều trại xem như một nơi đóng quân cố định, diện tích rất lớn, trong lều có giường xếp, có tủ. Còn lý do hắn đưa Lộ Nhậm vào đây thì rất đơn giản, khoảng cách gần. Tiểu đội Lộ Nhậm đóng quân ở bên kia doanh địa, Nghiêm Chỉ không muốn vác cái con ma men này đi xa như vậy. Dù sao bây giờ mọi người đều là đồng đội, ngày mai Lộ Nhậm cũng phải dọn đến đây, không bằng hôm nay thích ứng trước một chút. Giường Nghiêm Chỉ rộng 1 mét rưỡi, hai người trưởng thành ngủ cũng không thành vấn đề. Hắn ném Lộ Nhậm lên trên giường, lại đẩy người vào bên trong. Nghiêm Chỉ không định ấm ức bản thân ngủ dưới đất, tối hôm trước bị Lộ Nhậm bá chiếm đống cỏ khô, hắn cũng không nghỉ ngơi tốt, tất nhiên sẽ không hào phóng mà cống hiến nốt cả cái giường của mình. Chỉ là vừa tới gần Lộ Nhậm, mùi rượu trên người cậu liền xông vào mũi. Nghiêm Chỉ thở dài nói: "Tôi đúng là nợ cậu mà." Với tính tình của Nghiêm Chỉ, cho tới giờ chưa có ai được hưởng sự chăm sóc ân cần của hắn. Cho dù là Vũ Tường - cô gái duy nhất trong đội ngũ, ngày thường Nghiêm Chỉ đối xử với cô không khác gì mấy đội viên nam. Đều là những đồng đội không cần chiếu cố đặc biệt, có thể tự đảm đương mọi việc. Nghiêm Chỉ ra ngoài, múc một xô nước ở chỗ nguồn nước, đi được một nửa, lại nhớ ra Lộ Nhậm mới uống xong rượu, nếu dùng nước lạnh lau người sẽ dễ bị cảm lạnh. Hắn chuyển hướng, sau khi đun nóng nước mới quay về lều. Nghiêm Chỉ ngồi ở mép giường, cởi áo Lộ Nhậm ra, vắt khô khăn lông bắt đầu lau. Lúc ban đầu, Nghiêm Chỉ vô cùng chuyên tâm, chỉ muốn nhanh chóng lau sạch sẽ cho con ma men này, bản thân cũng có thể ngủ ngon một giấc. Không ngờ tới thể chất Lộ Nhậm thật sự là được cưng chiều quá mức, cho dù là săn thú ở dã ngoại thời gian dài, da cậu cũng vẫn trắng nõn như sữa, còn rất mịn. Cái khăn lông trong tay Nghiêm Chỉ so sánh còn thấy có vẻ thô ráp hơn. Da thịt trắng nõn, được khăn lông ấm lau qua, nổi lên màu đỏ nhạt. Trong lều dùng đèn áp tường năng lượng mặt trời, ánh sáng không quá rõ, ánh sáng mờ nhạt làm mọi thứ trước mắt trở nên mông lung. Tay Nghiêm Chỉ dừng lại. Trải qua sự ngoài ý muốn hai ngày trước, Nghiêm Chỉ đã rất có kinh nghiệm, ngay khi cảm nhận được hô hấp của bản thân trở nên nóng rực thì bắt đầu vận chuyển chân khí, bình tâm tĩnh khí. Hiệu quả rất tốt. Là một cổ võ đại sư với kinh nghiệm thực chiến phong phú, Nghiêm Chỉ sẽ không ngã hai lần ở cùng một cái hố. Hắn tràn đầy tự tin, cầm lấy khăn lông lần nữa. Lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lộ Nhậm xoay người lại, mũi phát ra một tiếng hừ rất nhỏ. Lần này giống như thêm củi vào đống lửa, "bùng" một tiếng, ngọn lửa cháy lớn, lại không thể dập tắt. Đệch! Nghiêm Chỉ tức giận bật dậy, ném khăn lông vào thùng, đứng dậy đi ra ngoài. Trăng sáng sao thưa, gió nhẹ thổi tới. Ba đội viên tiểu đội Nghiêm Chỉ đúng lúc cũng đã dọn dẹp xong, chuẩn bị trở về lều nghỉ ngơi. Vừa đến nơi tiểu đội đóng quân, bọn họ nhìn thấy đội trưởng nhà mình đánh quyền trước khu đất trống. Ánh trăng như nước, dáng người Nghiêm Chỉ mạnh mẽ, ra quyền như gió, cực kì có tính thưởng thức. Ba đội viên dừng lại, đứng ở bên cạnh nhìn không chớp mắt, thuận tiện giao lưu cảm tưởng một chút. "Cậu xem, đội trưởng chúng ta quả không hổ có tiếng là người cuồng tu luyện, đã giờ này rồi cũng không quên phải luyện một bộ." "Đó là đương nhiên, tôi gia nhập đội của đội trưởng chính là bởi vì hắn thật sự là người có mị lực, cho dù thiên phú tốt, trong nhà còn là thế gia lâu đời, lại sinh hoạt giống như cao tăng khổ hạnh vậy." "Đúng đúng, khi còn ở trường học tôi đã nghe nói truyền kỳ về đội trưởng rồi, mỗi ngày phải đánh quyền mười ngàn lần." "Đúng vậy, nghe nói như vậy mới có thể làm thân thể hình thành phản ứng bản năng nhất, đối với mỗi biến động nho nhỏ đều rõ như lòng bàn tay." Ngũ cảm Nghiêm Chỉ rất tốt, tất nhiên là nghe thấy lời nghị luận của đội viên mình. Đánh xong một bộ quyền pháp, hắn nín thở ngưng thần, thu thế. Sau đó, Nghiêm Chỉ ra vẻ cao thâm khó đoán gật đầu với đội viên một cái, xoay người đi vào lều. Khi Nghiêm Chỉ ngồi lại mép giường, nhìn chằm chằm Lộ Nhậm vẫn còn nhắm mắt một lát. Hắn đột nhiên nhớ tới trước đây cầm được một quyển cổ võ công pháp, hình như là một môn tâm pháp kết hợp với yếu tố Phật giáo. Khi vận công, có thể bình tâm tĩnh khí, lòng không tạp niệm. Để không có sơ hở, Nghiêm Chỉ vận chuyển môn tâm pháp kia, tức khắc cảm thấy thần trí thanh tỉnh, vô dục vô cầu. Duy trì trạng thái này, hắn tiếp tục lau người cho Lộ Nhậm. Công pháp quả nhiên có hiệu quả rất tốt, bây giờ ở trong mắt Nghiêm Chỉ thì Lộ Nhậm ra chỉ là một khối bạch ngọc hảo hạng, đẹp là đẹp, không hề có ý nghĩa nào khác. Lau xong nửa người trên, Nghiêm Chỉ lấy tâm thái của một người xuất gia, tay hướng về phía quần Lộ Nhậm. Hắn mới cởi bỏ khuy quần thì cổ tay đột nhiên đã bị người bắt lấy. Nghiêm Chỉ ngẩng đầu nhìn, phát hiện Lộ Nhậm không biết đã tỉnh từ lúc nào. Lộ Nhậm híp mắt nhìn sang, biểu tình khó lường, đột nhiên phun ra một câu: "Thời Diễn, đừng có làm chuyện khiến bản thân phải hối hận." Nghiêm Chỉ vốn còn đang chột dạ, nghe thấy hai chữ "Thời Diễn" thì cả người đều hơi sửng sốt, theo bản năng hỏi: "Thời Diễn nào, Thời Diễn là ai? Không đúng, tôi biết hắn là ai, sao cậu lại quen biết Thời Diễn?" Lộ Nhậm dùng sức nhắm mắt lại, dường như vừa hoàn toàn tỉnh táo lại: "Không liên quan đến cậu, cậu đang muốn làm cái gì?" Nghiêm Chỉ: "Tôi muốn làm gì không quan trọng, sao cậu lại quen biết Thời Diễn?" Mười phút sau, mấy người còn đứng ở ngoài lều thổi phồng đội trưởng nhà mình, đột nhiên nghe thấy bên trong truyền ra tiếng đánh nhau. Khi bọn họ còn do dự có cần đi vào xem một chút hay không thì "ầm" một tiếng, toàn bộ cái lều đều sụp xuống, hai bóng người nhảy từ bên trong ra. Lộ Nhậm và Nghiêm Chỉ giao thủ đúng là nhanh như nhạn bay, rất có tính thưởng thức. Đồng đội Nghiêm Chỉ đều lập tức quên ngay việc đi ngủ, tiếp tục đứng ở bên cạnh quan sát. Lần này hai người đánh dường như vô cùng nghiêm túc, kiểu như muốn đánh đối phương gần chết mới thôi. Đến cuối cùng, mỗi người đánh cho đối phương một chưởng, bay ngược ra ngoài hơn mười mét, lúc này mới dừng trận đánh nhau này. Nghiêm Chỉ phun ra một búng máu, Lộ Nhậm bên kia cũng như vậy. Hai người cho nhau một cái trừng mắt tức giận, không nói chuyện, đi về hai hướng ngược nhau. Chỉ để lại ba đội viên bốn mắt nhìn nhau. "Đã như vậy rồi, chuyện Lộ Nhậm gia nhập đội chúng ta, rốt cuộc có còn tính không?" "Khó mà nói, dáng vẻ đánh muốn sống muốn chết của bọn họ, nếu đi ra ngoài săn thú, không đánh lén nhau đã tốt lắm rồi, sao có thể hợp tác?" Mấy người lập tức cảm thấy có chút lo lắng. Lều của Nghiêm Chỉ đã hoàn toàn không thể ở được nữa, Lộ Nhậm không hề áy náy, trực tiếp trở lại lều của mình nghỉ ngơi. Khi ngủ đến nửa đêm, Lộ Nhậm lại cảm nhận được loại cảm giác quỷ dị giống tối hôm qua. Chỉ là lần này, Lộ Nhậm đã có kinh nghiệm, không tùy tiện công kích. Cậu mở mắt ra, quả nhiên lại nhìn thấy Nghiêm Chỉ đứng ở cạnh giường mình. Lộ Nhậm trợn mắt, tức giận nói một câu: "Sao lại mộng du rồi?" Nghiêm Chỉ không nói gì, sau một lúc lâu, đột nhiên hơi mở mắt ra, khom lưng sáp lại gần. Lộ Nhậm theo bản năng tránh về phía sau, lại bị Nghiêm Chỉ giữ lấy gáy, hắn mở miệng, âm thanh rất trầm. "Chuyện khiến tôi hối hận là gì?" Lộ Nhậm giật mình. Người trước mắt này tuyệt đối không phải Nghiêm Chỉ, Nghiêm Chỉ sẽ không dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện. Nếu nói ra, đây lại càng giống một người khác. Cậu do dự một lát, nói ra hai chữ: "Thời Diễn?" Người trước mắt cười cười: "Đoán đúng rồi, tôi vui lắm. Nhưng nhìn thấy em cùng với Nghiêm Chỉ đi gần nhau như vậy, tôi lại rất không vui, rõ ràng tôi đã từng nhắc nhở em......" Lời còn chưa dứt, đôi mắt hắn lại đột nhiên nhắm lại. Lộ Nhậm còn chưa kịp phản ứng lại, thì thấy tay phải Nghiêm Chỉ vẫn luôn đặt sau cổ cậu hơi động đậy, một đạo kình phong đánh úp tới. Hàn quang loé lên, đó rõ ràng là một con dao găm. Lộ Nhậm theo bản năng lùi về phía sau, chỉ là phía sau đã là vải lều, thân hình cậu chịu cản trở, mắt thấy tránh không kịp nữa. "Nghiêm Chỉ! Là tôi đây!" Lộ Nhậm vốn đã giơ tay, chuẩn bị sẵn sàng liều mạng nhận một dao này để đánh ngất Nghiêm Chỉ. Không ngờ sau khi nghe thấy giọng của cậu, cổ tay Nghiêm Chỉ đột nhiên chuyển hướng, dao găm hướng về phía vai hắn, sau đó đâm mạnh xuống. Biến cố xảy ra quá nhanh, Lộ Nhậm trừng mắt nhìn vết thương của Nghiêm Chỉ, trong khoảng thời gian ngắn cũng chưa phản ứng lại. Nghiêm Chỉ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, mở mắt ra. "......" Nghiêm Chỉ chớp chớp mắt, buông ra tay, dường như không hiểu đã xảy ra cái gì. Hắn chỉ cảm thấy vai đau nhức, cúi đầu nhìn thì phát hiện trên người còn cắm một con dao găm. "Lộ Nhậm, cậu không hận tôi đến mức như vậy chứ? Hơn phân nửa đêm còn chạy tới đâm tôi một cái?" "Phải không?" Lộ Nhậm cười lạnh một tiếng, giơ tay cầm lấy chuôi dao găm, rút nó ra. "Á!" Mặc dù khả năng chịu đau của Nghiêm Chỉ rất mạnh, cũng nhịn không được kêu thảm một tiếng. Lộ Nhậm ném dao găm đi, đứng dậy xuống giường. "Cậu nhìn rõ xem, đây là chỗ nào." Nghiêm Chỉ vừa nhìn đã cảm thấy không đúng, tùy tay điểm vào huyệt trên vai chút để cầm máu tạm thời, hỏi: "Đây là lều của cậu? Sao lại thế được?" Lều hắn sụp rồi, tối hôm nay hắn ngủ ở lều của đội viên. Lộ Nhậm liếc hắn một cái: "Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai, tôi đang ngủ ngon, cậu đột nhiên chạy vào, tự đâm mình một đao, ảnh hưởng tâm tình đi ngủ của tôi." Cậu đi ra ngoài, khi vén cửa lều lên thì dừng một chút: "Tôi cảm thấy sau khi trở về, cậu thật sự phải đi khám khoa thần kinh đi." Lộ Nhậm vừa rời khỏi lều thì tìm một nơi yên tĩnh để đả tọa. Lúc này, Tiểu Quân lên tiếng: 【 Lộ Nhậm, vừa rồi ta cảm nhận được sự tồn tại của cơ chế tu sửa cốt truyện. 】 Lộ Nhậm nghe thế, lông mày cũng không thèm động một chút, biểu hiện nhẹ nhàng: "Khi Nghiêm Chỉ có ý đồ tập kích ta, đúng không?" Tiểu Quân chấn động: 【 Làm sao cậu biết? 】 Lộ Nhậm cười nhẹ: "Ta lại không ngốc, nhiều manh mối như vậy, trước đây Thời Diễn còn từng nhắc nhở ta, bảo ta đừng tin tưởng bất cứ kẻ nào, bao gồm......" Cậu không nói tiếp. Lúc ấy, câu nói Thời Diễn không nói ra kia, tám chín phần là bao gồm Nghiêm Chỉ. Mục Thanh Đồng đã chết, Nghiêm Chỉ xuất hiện trạng thái mộng du chưa từng có, vừa rồi ý thức Thời Diễn xuất hiện ngắn ngủi. Điều này đều hướng về phía một sự thật. Cơ chế tu sửa cốt truyện còn sót lại đang ký sinh trên người Nghiêm Chỉ. Cơ chế tu sửa cốt truyện tiến vào thân thể khí vận chi tử, trong tình huống bình thường sẽ bị áp chế, ảnh hưởng với tuyến thế giới đã yếu nhất rồi. Cho nên, tuyến này có xu hướng độc lập, lại trước sau giữ nguyên tiến độ như vậy, không thể hoàn toàn trở thành thế giới chân chính. Cho nên Mục Thanh Đồng mới có thể đột nhiên tử vong, người chơi bị kéo vào kia, không có cơ chế tu sửa cốt truyện trợ giúp, thì sẽ bị bài xích ra khỏi thế giới này. Chỉ là, Lộ Nhậm quay đầu nhìn lại, cảm thấy tuyến này mới là vô cùng khó khăn. Nếu cơ chế tu sửa cốt truyện ở trên người Nghiêm Chỉ, quá nguy hiểm, cậu vẫn không thể mặc kệ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]