Quả nhiên, Thời Diễn bưng một khay đồ ăn đi đến.
Hắn vẫn mặc bộ âu phục, đeo mắt kính, tóc chải gọn gàng, xem ra là vừa từ bên ngoài trở về.
Thời Diễn đi tới, thấy Lộ Nhậm trừng hắn, cũng không chột dạ chút nào, ngược lại dịu dàng cười cười.
"Sao vậy? Đói bụng rồi à?"
Lộ Nhậm lườm hắn một cái, không nói lời nào.
Thời Diễn cũng không nói nhiều, đặt khay đồ ăn trên một cái bàn nho nhỏ, đoan tới rồi trên giường.
Lộ Nhậm nhìn thoáng qua, là một bát mì thịt gà nấm hương.
Thời Diễn thấy thế, an ủi nói: "Hôm nay công việc của tôi khá bận, lúc trở về đã quá muộn, không có thời gian chuẩn bị món ăn khác, em tạm chấp nhận một chút."
Lộ Nhậm chưa bao giờ bạc đãi chính mình, lúc này cũng không biết qua bao lâu rồi, trong bụng cậu rỗng tuếch, đương nhiên là cầm đũa bắt đầu ăn mì.
Thời Diễn kéo lấy ghế dựa, ngồi bên cạnh nhìn cậu ăn.
Không khí giữa hai người hài hòa, hoàn toàn không giống như người nhốt và người bị nhốt.
Lộ Nhậm ăn xong một bát mì, Thời Diễn lại đúng lúc đúng chỗ đưa qua một cái khăn giấy.
Cậu lau khô miệng, nhìn Thời Diễn bưng cái bát đi: "Anh rửa bát xong thì xuống đây."
Thời Diễn hơi sửng sốt, lộ ra một vẻ mặt dò hỏi.
Lộ Nhậm đúng lý hợp tình, nói: "Tôi ở chỗ này rất nhàm chán, xuống đây ngồi với tôi."
Thời Diễn lại lắc đầu: "Xin lỗi, tôi còn có công việc, trễ chút nói sau, được không?"
Lộ Nhậm buồn bực, lại bất lực, chỉ có thể nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bo-chay-sau-khi-nguoc-bon-ten-tra-cong/1605832/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.