Một câu vừa nói ra, Lộ Nhậm im lặng hồi lâu.
Cậu không hiểu, hỏi: "Có ý gì? Cái gì gọi là tuyến thời gian của quá khứ?"
Tiểu Quân lắc lắc, rồi đột nhiên múa máy. Lông trên người nó toả ra một vầng sáng mông lung bao phủ toàn bộ không gian trong đây.
Lộ Nhậm nhìn mà sửng sốt, hỏi: "Mi động kinh cái gì đấy."
Tiểu Quân dừng lại, chớp chớp đôi mắt: 【 Không phải động kinh, ta đang thí nghiệm chức năng mới. 】
"......"
Tuy nói hình thái Tiểu Quân bây giờ là một cục lông trắng có hai con mắt bằng hạt đậu thì Lộ Nhậm vẫn cảm thấy có chút không chấp nhận nổi.
"Nói mới nhớ, đôi mắt này của mi là sao vậy hả, lần trước cũng không thấy mi có mắt mà."
Tiểu Quân rất đắc ý: 【 Ta thăng cấp đó, có đẹp không? 】
Lộ Nhậm lắc đầu: "Kì lạ chết người."
Cậu thấy ánh mắt Tiểu Quân loé lên, vội vàng nói sang chuyện khác nói: "Lại nói, sao mi lại đột nhiên thăng cấp?"
Tiểu Quân: 【 Đây là chuyện lúc nữa tôi phải làm, chờ ta làm xong hiệu quả che chắn đã. 】
Nói xong, Tiểu Quân tiếp tục bay loạn khắp nơi. Sau khi toàn bộ không gian đều bao phủ sương mù, Tiểu Quân bay đến đỉnh đầu Lộ Nhậm, bắt đầu lắc lắc cơ thể mềm mềm.
Lộ Nhậm thấy có ánh sáng li ti rơi từ trên người Tiểu Quân xuống, theo bản năng muốn tránh.
Thân thể cậu vừa động, Tiểu Quân đã nhận ra tính toán của cậu, hét lên: 【 Cậu đừng nhúc nhích mà, trong tuyến thời gian này, trí nhớ của cậu bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bo-chay-sau-khi-nguoc-bon-ten-tra-cong/1605828/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.