Sáng sớm ngày hôm sau, khi Thịnh Cảnh tỉnh lại chỉ cảm thấy đau đầu muốn nứt cả ra.
Hắn vừa mở mắt thì thấy trong phòng không có ai.
Thịnh Cảnh giật mình, còn chưa nhớ ra hôm qua đã xảy ra cái gì thì đã đứng lên lao ra cửa.
"Lộ Nhậm!"
Trong sân, Lộ Nhậm ngồi trên nóc nhà đả tọa, trợn mắt nhìn qua, vẻ mặt bất mãn: "Gọi hồn à? Cậu ngủ nướng rồi đấy."
Thịnh Cảnh mờ mịt nhìn xung quanh, không nhìn thấy những người khác, lại hỏi: "Cái, cái thằng Kỷ Kiêu kia đâu?"
Lộ Nhậm nhướng mày: "Sao nào? Đánh ra tình cảm rồi cơ à? Sáng sớm đã hỏi thăm Kỷ Kiêu?"
Thịnh Cảnh bị nghẹn đến buồn nôn, rùng mình một cái: "Cậu đừng nói như vậy, tôi với hắn mà tình cảm á, buồn nôn chết mất."
Lộ Nhậm không thèm để ý hắn, nhắm hai mắt lại.
Thịnh Cảnh đề khí, nhảy lên nóc nhà, chuẩn bị ngồi đả tọa cạnh Lộ Nhậm. Khóe mắt hắn lại quét đến người đứng trên đỉnh núi phía xa, quả nhiên là Kỷ Kiêu.
Tuy khoảng cách quá xa, hắn không nhìn rõ mặt Kỷ Kiêu, nhưng có thể biết rõ, đối phương đang nhìn bên này.
Chuẩn xác mà nói là đang nhìn Lộ Nhậm.
Ký ức tối hôm qua như thủy triều ập tới đây, động tác Thịnh Cảnh đột nhiên cứng lại.
Hôm qua hắn thua, ở Lộ Nhậm trước mặt, thua rất thảm.
Trong đầu Thịnh Cảnh một mảnh hỗn loạn, lại nghe Lộ Nhậm đột nhiên nói một câu.
"Ngẩn người làm gì, sáng sớm không khí trong lành không chăm chỉ tu luyện cậu còn lãng phí thời gian gì đấy."
Một câu, giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bo-chay-sau-khi-nguoc-bon-ten-tra-cong/1605793/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.