Việt ngữ: Siu Nhơn MèoVào những ngày cuối đời, sau khi trao đổi với bác sĩ Mạt, Thẩm Trí chọn ở lại bệnh viện.
Hắn vẫn cho rằng tôi là ảo giác của hắn, có điều hắn vẫn cứ mặc nhận câu trả lời của tôi.
Hắn mua một cuốn sổ, rảnh rỗi ra là viết vài câu vào đấy, ví dụ như hôm nay đồ ăn ở viện khá ngon, chim non ngoài kia hót thật là hay.
Trước khi đi, hắn bọc hết những tấm ảnh chụp trước kia vào, đặt ở cửa, để lại cho bác sĩ Mạt một số tiền cùng với một bức thư cảm ơn.
Thật ra chỉ cần cho tiền công, sẽ có rất nhiều người vui lòng giúp hắn làm mấy chuyện này, nhưng nếu nói về lòng thành, cũng không tìm ra ai thích hợp hơn bác sĩ Mạt, ông là người quen biết với Thẩm Trí lâu nhất, lại luôn mang lòng thương xót cho hắn, là người muốn nhìn hắn được viên mãn.
Sau khi bệnh tình trở nặng, Thẩm Trí không biết được khi nào mình sẽ đột ngột rời đi, vì thế trước đó đã nhờ cậy việc hậu sự với bác sĩ Mạt.
Hắn nói: “Cửa nhà tôi có cái rương, nhờ anh thiêu nó cho tôi.”
“Còn tro cốt của tôi và Nhan Hòe, không cần chôn, rải trên mặt đất là được.”
“Đây là chìa khóa, bên trong không còn đồ đạc gì nữa, phòng ở anh xem rồi xử lý.”
Nói một hồi, như nhớ đến điều gì, hắn chỉ vào cuốn sổ bênh cạnh: “Còn có cái này, đến lúc đó cũng phiền anh thiêu giúp tôi.”
Có một việc bác sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-biet-nguoi-khong-yeu-toi/2584711/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.