Chương trước
Chương sau
Editor: Thịt nướng & Cá bống

Hai người bọn họ nhìn nhau chằm chằm trong bóng tối, không chịu nhượng bộ nhau. Đương nhiên, cuối cùng người bị đánh bại trước vẫn là Bạch Nhược Phong miễn cưỡng bò xuống giường, nắm lấy một đoạn nhỏ vạt áo ngủ của Kinh Hưng Thế mà rên rỉ.

Đáng tiếc Kinh Hưng Thế không hề bị lay động, Bạch Nhược Phong không thể làm gì khác hơn đành phải quay đầu lại từng bước rời khỏi phòng ngủ.

Trước khi rời đi, anh còn cào vào khe cửa, cố gắng giãy giụa lần cuối: "Phiến phiến, thời tiết lạnh, em buổi tối không có anh ngủ cùng, sẽ không bị lạnh cóng chứ?"

Kinh Hưng Thế trở mình, mông đối diện cửa phòng, dùng hành động thực tế biểu đạt suy nghĩ chân thật trong lòng.

Bạch Nhược Phong không còn cách nào khác đành phải bực bội đóng cửa lại, đứng trước cửa phòng ngủ do dự một lúc lâu,nghiêm túc nghĩ lại vài phút, cảm thấy trong đầu mình đều là muốn đánh dấu Phiến Phiến không, vì thế dứt khoát kiên quyết xoay người, đi về phía giường đôi thuộc về mình.

Đêm đó, hai người ai cũng ngủ không ngon, Kinh Hưng Thếgiật mình tỉnh giấc mấy lần, đến rạng sáng mới mơ hồ ngủ thiếp đi. Bạch Nhược Phong thậm chí còn tệ hơn, cơ bản là không ngủ, mở mắt cho đến khi trời sáng, thật vất vả mới chịu được sáu bảy giờ, vội vàng chạy về phòng ngủ của Kinh Hưng Thế, nhảy lên giường, ôm lấy tiểu O tay chân lạnh lẽo, đau lòng nhắm mắt lại.

Kinh Hưng Thế tự nhiên tỉnh lại, mệt nhọc gối lên cánh tay Bạch Nhược Phong, kêu đau đầu.

"Bị cảm lạnh?" Bạch Nhược Phong tách hai chân kẹp lấy đôi chân đang lộn xộn của cậu, "Cho em làm loạn!"

Từ đó, ngủ cùng nhau vào ban đêm không còn bị giới hạn trong thỏa thuận ba lần một tuần.

Đối với Bạch Nhược Phong mà nói, thật sự là đáng mừng.

Bọn họ mơ màng màng ngủ một giấc, chờ Phạm Tiểu Điền đến gõ cửa, đã là mười hai giờ trưa.

Kinh Hưng Thế khó chịu dụi mắt, ghé vào lòng Bạch Nhược Phong trong uốn tới ẹo lui.

Bạch Nhược Phong bị cậu cọ đến cả người khô nóng, lòng bàn tay anh vuốt ve tấm lưng trần của tiểu O.

"Phiến Phiến, anh có thể giúp em một chút được không?"

"Giúp cái gì?"

"Giúp ngươi xoa."

"..."

"Kỹ thuật của anh bây giờ rất tốt."

"..."

"Bảo đảm sẽ giúp em thoải mái đến thăng hoa!"

"..."

"Đùng" một tiếng vang thật lớn, Kinh Hưng Thế đạp Bạch Nhược Phong rớt xuống giường, ánh mắt sáng quắc: "Hôm nay là chủ nhật."

Chủ nhật không có hoạt động thân mật, những lời trước đó của Bạch Nhược Phong xem như vô ích.

Tiểu A có chút xấu hổ, sờ chóp mũi từ trên mặt đất đứng lên, nhìn Kinh Hưng Thế gấp chăn, còn mình chạy đến tủ quần áo thay quần áo khác.

"Hôm nay ra ngoài sao?"

"Anh muốn ra ngoài sao?" Kinh Hưng Thế hỏi ngược lại, "Trên người anh còn có vết thương, muốn đi đâu?"

Phỏng chừng đi chỗ nào cũng đều bị xem là nhân vật nguy hiểm.

Bạch Nhược Phong cũng ý thức được điểm này, mím môi, chạm đến vết thương ở khóe miệng, hít một hơi thật sâu, hắn muốn lấy tay xoa xoa một cái thì nhận ra trên mu bàn tay cũng đang quấn băng vải.

Sau khi gấp chăn bông xong, Kinh Hưng Thế lấy hộp thuốc từ trong tủ ra, lạnh lùng liếc nhìn tiểu A.

Bạch Nhược Phong đứng ngồi không yên.

Trong phòng Kinh Hưng Thế luôn có một hòm thuốc, trước kia cậu cùng ba Alpha luyện tập thuật phòng thân, thường xuyên va chạm va chạm, thuốc trị vết bầm tím trở thành một thứ cần thiết, bây giờ nó lại được sử dụng trên người Bạch Nhược Phong, điều này trước đó cậu chưa bao giờ nghĩ tới.

"Đưa tay ra." Kinh Hưng Thế nhấc chân ngồi trên đùi Bạch Nhược Phong, không thèm để ý đến hô hấp dồn dập của tiểu A, cũng giả bộ không nhìn thấy đũng quần căng phồng kia, "Em thay thuốc cho anh."

"Anh chính mình..."

"Chính anh làm thế nào để băng bó chỉ bằng một tay?"

Bạch Nhược Phong không lên tiếng, ngoan ngoãn đưa tay qua. Kinh Hưng Thế nhíu mày cởi băng gạc ban đầu, nhìn vết máu nhiễm trên đó, sắc mặt trắng bệch không ít, không đợi Bạch Nhược Phong mở miệng giải thích đã trực tiếp bôi thuốc nước lên.

"Phiến Phiến!" Bạch Nhược Phong đau đến tay run.

"Cho anh lại cậy mạnh." Kinh Hưng Thế nhỏ giọng nói thầm, ngược lại động tác quấn băng vải đã nhẹ nhàng hơn không ít, "Lần sau còn đánh nhau không?"

"Đánh." Bạch Nhược Phong dùng bàn tay không bị thương nâng cằm, nghiêm túc trả lời, "Chỉ cần có người bắt nạt em, anh vẫn còn là đi đánh nhau."

Kinh Hưng Thế cúi đầu, bĩu môi, cảm thấy Bạch Nhược Phong nói quá kích động, rõ ràng phương pháp giải quyết vấn đề nhiều như vậy, tại sao nhất định phải chọn loại dễ dàng xảy ra chuyện nhất?

Nhưng nhịp tim Omega vẫn rối loạn vài giây, sau khi băng bó xong, cậu nghiêng đầu cho Bạch Nhược Phong một cái "chụt" nho nhỏ.

Mà trong vài giây Bạch Nhược Phong ngây người như vậy, Omega đã thu dọn xong hòm thuốc, mở cửa nói chuyện với ba.

Phạm Tiểu Điền đứng ở đầu cầu thang hỏi bọn họ buổi trưa muốn ăn gì.

"Ba nấu gì cũng được." Kinh Hưng Thế đang đi xuống lầu bỗng dừng một chút, "Thanh đạm một chút ạ, con giúp ba."

Phạm Tiểu Điền đeo tạp dề, bưng đĩa cơm hô to: "Không cần đâu."

Nhưng Kinh Hưng Thế đã chui vào phòng bếp: "Ba, tuần sau họp phụ huynh, ba có đi không?

"Đi nha." Phạm Tiểu Điền kích động, "Ta và ba Kinh cùng đi có được không?"

Kinh Hưng Thế cười cười: "Được."

"Ai nha, đến lúc đó nhìn thấy thầy, nói cái gì cho phải đây?" Phạm Tiểu Điền sầu đến nhíu mày, "Ba khi còn bé sợ nhất họp phụ huynh."

"Yên tâm đi, mặc kệ giáo viên có nói gì, ba cũng sẽ không trách con." Kinh Hưng Thế được ba cậu động viên trước, "Đừng sợ."

Kinh Hưng Thế một chút cũng không sợ hãi, trong lòng cậu biết rõ, cho dù đây là bài kiểm tra đầu tiên sau khi nhảy lớp, tâm lý của cậu vẫn ổn định.

Cậu vững vàng, nhưng Bạch Nhược Phong thì không như vậy.

Viết xong kiểm điểm Alpha cay đắng ôm sách giáo khoa ôn tập, không sợ khoa học tự nhiên, chỉ sợ khoa học xã hội, đặc biệt là những văn bản phải học thuộc lòng, gần như lấy mạng Bạch Nhược Phong. Kinh Hưng Thế cũng không thể giúp đỡ, ngồi một bên làm bài thi.

Trên đường đi, Phạm Tiểu Điền hấp bánh ngọt làm chút đồ ăn vặt cho bọn họ, còn phục vụ thêm sữa ấm, Bạch Nhược Phong nói cảm ơn, đồng thời lại nhớ tới chuyện đánh nhau bản thân còn chưa báo cáo với ba ba.

Thật muốn chết a.

Cũng không biết lần trước tiến vào cục cảnh sát, ba Alpha có giữ bí mật hay không.

Bạch Nhược Phong không thực sự tin vào lời hứa của ba Mâu Tử Kỳ, dù sao trước mặt Bạch Dịch, cho dù ba hắn có thề bao nhiêu đi chăng nữa, thì lời hứa không đỡ nổi một đòn. Ba Alpha của hắn a, mỗi khi người ba Omega cúi đầu, chủ động lộ tuyến thể của mình liền mất hết công đạo.

Ba câu nói không rời "Đừng hồ nháo", nói xong cũng thành "Được được được", nếu không phải Bạch Nhược Phong từ nhỏ không ít lần bị đánh, hắn sẽ xem ba Alpha của mình là một người ba phải.

Nếu như Mâu Tử Kỳ thật sự không thể chịu được sự cám dỗ, thì người gặp xui xẻo chính là bản thân Bạch Nhược Phong.

Nhất là khi sự tình Alpha liên tiếp tiến vào cục cảnh sát hai lần bị lộ ra, Bạch Dịch phỏng chừng sẽ trực tiếp trở về từ Bắc Kinh để giết hắn.

Bạch Nhược Phong buồn đến mức cắn vô số dấu răng trên thân bút.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lỡ như Bạch Dịch từ Bắc Kinh trở về tham gia cuộc họp phụ huynh, đến lúc đó sự tình từ chỗ đồng nghiệp trong cục cảnh sát đồn ra, e rằng khi đó những ngày tốt đẹp của Bạch Nhược Phong mới thật sự chấm dứt.

Có câu nói là thẳng thắn sẽ được khoan dung, chống cự sẽ nghiêm trị, nhưng mở miệng như thế nào lại là kỹ thuật sống.

Bạch Nhược Phong suy đi nghĩ lại, quyết định trước tiên là sẽ ở trong nhóm "Gia đình tôi yêu" gửi tin nhắn thăm dò ý tứ của các ba.

[Bạch Nhược Phong]: Heo con ngoáy mông.jpg

[Bạch Dịch]: Cút.jpg

Được rồi.

Ba ba đang làm việc.

Bạch Nhược Phong ném điện thoại vào túi, bình thản nhắm mắt lại, trực giác cảm thấy rằng mọi thứ sẽ trở nên hỏng bét.

Bên kia Bạch Dịch nhìn biểu tượng cảm xúc do con trai gửi đến, lắc đầu cười, Alpha phía sau đang cực kỳ nghiêm túc cắn tuyến thể của anh, nhưng khi nhận thấy đối tác của mình bị phân tâm, Alpha lập tức khịt mũi bất mãn.

"Con trai chúng ta." Bạch Dịch chậm rãi xoay người, "Trong nhóm đăng ảnh dò hỏi, có lẽ lại gây chuyện."

Bạch Dịch vốn thuận miệng nói, nhưng không ngờ Mâu Tử Kỳ phía sau đột nhiên cứng đờ, mất tự nhiên rụt lại hàm răng đang cắn tuyến thể.

"Hả?"

"Tuần sau... tuần sau trường con trai tổ chức họp phụ huynh, có muốn trở về không?"

"Về, đương nhiên phải về. Đừng chuyển đề tài." Bạch Dịch cười lạnh quay đầu, "Anh có chuyện giấu em."

Mâu Tử Kỳ thở dài, vùi đầu vào hõm cổ: "Còn muốn anh tiếp tục động hay không?"

Bạch Dịch: "Anh dừng lại thử xem!"

Mâu Tử Kỳ: "..."

Bạch Dịch: "Nói đi, chính xác là gì?"

Mâu Tử Kỳ: "Thật ra... nó không phải là một vấn đề lớn."

Bạch Nhược Phong còn chưa biết rằng mình đã bị người ba Alpha bán đứng, đơn thuần chỉ cho là chính mình tự dọa chính mình,tiếp tục xem động tĩnh nhóm gia đình, cuối cùng nhịn không được lại gửi biểu tượng cảm xúc một lần nữa.

[Bạch Nhược Phong]: Heo con ngoáy mông.jpg

[Bạch Nhược Phong]: Heo con tiếp tục ngoáy mông.jpg

[Bạch Nhược Phong]: Heo con điên cuông ngoáy mông.jpg

[Bạch Dịch]: Goodbye.

[Bạch Nhược Phong]:???

"Phiến Phiến, em nói thử xem là ba anh có ý gì?" Bạch Nhược Phong như tiểu hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, tiến đến bên cạnh Kinh Hưng Thế, cho em ấy đoạn trò chuyện.

Kinh Hưng Thế nhìn heo con màu hồng phấn ngoáy mông vặn vẹo đầy màn hình, cảm thấy phản ứng của chú Bạch rất bình thường.

"Tại sao ba anh lại nói lời tạm biệt với anh?" Bạch Nhược Phong rất là sợ hãi, "Lẽ nào ba đã biết chuyện anh đánh nhau?"

"Anh còn chưa nói sao?" Kinh Hưng Thế chọc vào màn hình, giúp Bạch Nhược Phong gửi qua một con heo đất màu hồng nhạt đang khiêu vũ.

"Chưa nói." Bạch Nhược Phong ưu sầu ôm trán, "Vẫn chưa tìm được cơ hội."

Kinh Hưng Thế lắc lắc chân.

Sự chú ý của Bạch Nhược Phong ngay lập tức bị chuyển hướng, và đôi mắt anh nhìn theo đôi chân trắng nõn và mềm mại của cậu, như thể đang nhìn hai con cá nhảy lên khỏi mặt nước.

Kinh Hưng Thế không nhận ra điều đó và lật qua điện thoại di động của tiểu A xoay loạn: "Anh ơi, em muốn xem tài khoản trò chơi của anh."

"Nhìn xem." Bạch Nhược Phong lén lút di chuyển đến bên chân cậu, rất muốn đưa tay nâng chân Kinh Hưng Thế lên.

Kinh HưngThế nhấp vào giao diện anh hùng thường dùng của Bạch Nhược Phong, dựa theo độ thuần thục xếp thứ tự, kết quả phát hiện ngoại trừ mấy cái phụ trợ, trên căn bản trình độ của tất cả các anh hùng đều đạt mức tối đa.

Xem ra anh ở Bắc Kinh sống rất tiêu sái a......

Bạch Nhược Phong một mực rối rắm, cuối cùng cũng lặng lẽ đưa tay về phía chân cậu.

Vì vậy khi Kinh Hưng Thế ra tay chọc vào anh hùng đầu tiên trong bảng xếp hạng, Bạch Nhược Phong cũng nâng lên chân cậu lên.

Kinh Hưng Thế: "..."

Bạch Nhược Phong chớp chớp mắt: "Phiến Phiến!"

"Làm gì nha?" Cậu cố gắng rút chân ra khỏi ngực Alpha, nhưng đáng tiếc không thành công.

Bạch Nhược Phong nắm chặt mắt cá chân tinh tế của Kinh Hưng Thế, hai tay dùng sức, tách hai chân của cậu đặt ở bên hông của mình.

"Phiến Phiến, muốn chơi game?" Bạch Nhược Phong ôm Kinh Hưng Thế trong tay và cùng cậu xem giao diện trò chơi.

"Không muốn." Kinh Hưng Thế thuận thế dựa vào ngực tiểu A, ngáp một cái, "Tùy tiện xem."

"Vậy em mau giúp anh nghĩ thử phải làm sao cùng ba ba giải thích chuyện đánh nhau đi."

"Ăn ngay nói thật."

"A?"

"Cứ nói là anh đánh nhau vì em."

"Nhưng mà..."

"Làm sao, chẳng lẽ không đúng?" Kinh Hưng Thế ném điện thoại đập vào ngực của Bạch Nhược Phong, "Anh không phải là vì em đánh nhau, vậy là vì ai?"

"Chính là vì em nha." Bạch Nhược Phong cố ý cười toe toét, cho cậu thấy những vết bầm tím trên môi, như thể chúng không phải là vết thương do chiến đấu, mà là huy chương của chiến thắng.

Kinh Hưng Thế bĩu môi, biết rõ Bạch Nhược Phong là cố ý, vẫn ngẩng đầu lên, cố mà cho tiểu A một cái chụt nho nhỏ.

"Phiến Phiến." Bạch Nhược Phong sảng khoái đến xương cốt đều mềm nhũn, "Hôn môi có được không?"

Kinh Hưng Thế cúi đầu, cầm điện thoại di động, tiếp tục đẩy giao diện trò chơi, trả lời rất kiên quyết: "Hôm nay là chủ nhật."

Bạch Nhược Phong: "..." Ai, bạn trai có tính nguyên tắc quá mạnh thật sự là một vấn đề khó khăn.

Lộn xộn một trận, Bạch Nhược Phong bị Kinh Hưng Thế hối thúc đi ôn tập, chính cậu thì lại ngồi ở trên giường, mặc vào áo khoác tiểu A, nhíu mày xem điện thoại di động.

Bạch Nhược Phong cho là Kinh Hưng Thế đang xem tư liệu gì, không biết trên màn hình điện thoại di động của hắn hiển thị cũng là giao diện trò chơi, chỉ bất quá tài khoản không còn là nick đồng thau lúc trước, mà là nick vương giả Mãn Tinh.

Kinh Hưng Thế vừa login, kênh chat liền nổ tung, trên cơ bản đều là hỏi đội của Phiến thần còn chỗ trống hay không, cầu kéo hạng, cũng có lác đác vài người quen, hỏi cậu gần đây có khỏe hay không.

Một trong số họ có ID là "Học tra quả đông" hỏi trực tiếp hơn: Cậu đã bắt cóc A thầm mến vào tay chưa?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.