Sau khi 100 tệ phí tư vấn tới tay, Cảnh Linh cũng lười phản ứng hai người Giang thiếu Lâm Xa, mang theo cặp sách tẩy đến trắng bệch chạy lấy người. Ra khỏi ngõ cụt, đi thẳng dọc theo đường phố tràn đầy tro bụi, đi tới trạm xe ở công viên trấn. Phương tiện giao thông công cộng duy nhất ở đây, là xe sửa lại từ xe khách trước đây, chỗ ngồi tổng cộng có mười mấy chỗ, lên xe xuống xe đều là một cánh cửa, thân xe dơ như vừa tắm trong bùn, hai tệ là có thể từ trấn vào trong huyện. Cảnh Linh muốn đi xem một người. Trong trí nhớ nguyên chủ không phải là là con một, phía trên còn có một chị gái tên Cảnh Thu, lớn hơn hắn năm tuổi. Mẹ anh sau khi sinh anh không đến mấy năm liền bệnh chết, cha hàng năm ở bên ngoài làm công, anh có thể nói là một tay chị gái nuôi lớn. Năm hắn lên cao nhị, cha trên đường về nhà ăn tết xảy ra tai nạn xe cộ, bởi vì phanh hỏng nên xe mất kiểm soát lao xuống vách núi, trong xe tài xế và khách tổng cộng 11 người không ai sống sót. Dưới tình huống này miễn bàn đến bồi thường, ngay cả phí an táng cũng phải tự người nhà nạn nhân bỏ ra, Cảnh Thu ở bên ngoài làm công nhận được tin liền trở về, xử lý xong tang sự cũng không tìm việc làm quá xa nhà. Bởi vì em trai cô đã học cao nhị sắp lên cao tam, đúng vào thời kỳ mấu chốt nhất, không có người chiếu cố không được. Cảnh Thu ở trong huyện tìm được một phần công việc bê mâm rửa chén cho người ta, 1500 một tháng bao ăn ở. Nguyên chủ học phí sinh hoạt phí đều trông cậy vào một chút tiền lương ít ỏi này của cô, thế nên cô sinh hoạt chỉ có thể tiết kiệm rồi lại tiết kiệm. Chạng vạng hôm qua, Cảnh Linh nhận được điện thoại của Cảnh Thu, nói cô xin lão bản nghỉ đưa hắn đi thi đại học, hôm nay tan ca liền về nhà. Cảnh Linh biết đại khái thời gian làm việc và tan làm của cô, đều phải vội đến khuya, ở vị trí tốt còn có thể chờ xe, nhưng ở địa phương như thế này thì đến cái quỷ ảnh cũng chẳng thấy, cô muốn về nhà như thế nào? Vì thế hắn liền thuận miệng hỏi một câu, liền có câu trả lời là bạn trai đáp ứng đưa cô về nhà. Tuy rằng không phải chị của mình nhưng vẫn là chị của khối thân thể này, Cảnh Linh vẫn chuẩn bị đi đón cô. Anh ở lối vào công viên đợi khoảng mười phút thì xe mới tới, bên cạnh còn có bảy tám người cũng đang đợi xe. Cửa xe mở ra, một đám người từ trong xe đi xuống, xuống hết người ở dưới mới lần lượt lên xe. Cảnh Linh lên xe cuối cùng, chỗ ngồi đã đầy, anh cũng không thèm để ý, tùy tiện tìm vị trí đứng. Xe lảo đảo lắc lư khởi hành từ trấn nhỏ lên huyện trên. Lúc sắp đến Cảnh Linh gọi điện cho Cảnh Thu, thấy cô bắt máy mới chào hỏi, liền nghe thấy từ bên kia truyền ra một cỗ thanh âm phẫn nộ, "Tôi tm đang nói với cô đấy, cô tiếp điện thoại cái gì? Lại là em trai cô đi? Cảnh Thu tôi nói cho cô biết, cô nếu còn muốn tiến vào cửa Lý gia tôi, thì cô phải cùng em trai đoạn tuyệt quan hệ! Mẹ tôi nói, Lý gia chúng tôi không dưỡng dã hài tử!" Tiếp theo là thanh âm của Cảnh Thu, nghe tới có chút hoảng loạn, "Tiểu Linh, chị ở bên này có việc, xong việc chị gọi lại cho em." Nói xong liền trực tiếp tắt điện thoại. Lúc này, xe đã đến trạm. Người trên xe lục tục xuống xe, Cảnh Linh cất di động cũng đi theo xuống xe. Sắc trời dần tối, đèn đường hai bên đều sáng lên, sắc vàng mà lại quang mang sáng ngời tràn ngập tầm nhìn, cuối cùng cũng có bộ dáng xã hội hiện đại. Từ khi Cảnh Thu vào huyện thành làm đã hơn một năm thời gian, trong trí nhớ nguyên chủ chưa một lần nào tới chỗ cô làm, bất quá cũng may cô có nhắc tới vài lần, nguyên chủ đối với nơi đó có chút ấn tượng. Cảnh Linh hôm qua sau khi nhận được điện thoại của Cảnh Thu, thuận tay dùng máy tính của trường tìm bản đồ huyện thành, có mấy con phố có tiêu chí kiến trúc gì hắn cơ bản đều nhớ xuống dưới. Với anh mà nói, tìm nơi Cảnh Thu làm cũng không phải việc gì khó, vấn đề duy nhất chính là có chút xa, mà điểm này cũng rất dễ giải quyết, duỗi tay cản một chiếc xe thuê là được. Nga không đúng, cái địa phương này không có taxi, chỉ có xe ba bánh. Ngồi trên xe báo xong địa chỉ, Cảnh Linh kiểm kê xem anh trước mắt có bao nhiêu tài sản, tính cả vừa rồi kiếm được tổng cộng 346 tệ 5 mao. "Thật là nghèo a!" Anh cảm thán một câu, "Nhưng cũng tạm chấp nhận được." Ước chừng đi một phần ba lộ trình, thời điểm đi ngang qua một cửa hàng bán hoa Cảnh Linh bảo sư phó ngừng bên cạnh một chút, xuống xe đi vào cửa hàng bán hoa cầm một bó hoa hồng gói lại rồi thanh toán tiền, lại ngồi trở lại trên xe. Xe lại khởi động lên, sư phó vừa đi vừa hỏi, "Đây là đưa cho bạn gái đi?" Cảnh Linh ôm hoa đáp một câu, "Xem như vậy đi." Rất nhanh liền tới nơi Cảnh Thu làm việc, gọi cho cô vang lên bảy tám tiếng cô mới bắt máy, "Tiểu Linh, lúc này chị vội quá, chút nữa chị gọi lại...... Lý Vĩ anh làm gì, anh đem điện thoại trả lại cho tôi, trả cho tôi a...... Mày tên Cảnh Linh đúng không? Tao cảnh cáo mày...... Bang!" Thanh âm cuối cùng kia đại khái là di động bị ném vỡ trò chuyện tự động cắt đứt, ống nghe truyền đến thanh âm. Cảnh Linh thu hồi di động nhìn về phía đường cái đối diện, nhà đối diện là tiệm ăn hạnh phúc, bên cạnh ngõ nhỏ một nam một nữ đang tranh chấp, vô luận khẩu hình hay là động tác đều phù hợp với cốt truyện hắn vừa rồi ở trong điện thoại nghe được. "Rác rưởi!" Anh hừ lạnh một tiếng, đem cặp sách trên vai ném lên trên cái cây bên cạnh, chân dài hướng đường cái đối diện đi đến. - - Lý Vĩ cùng Cảnh Thu kết giao không sai biệt lắm gần một năm. Hắn cùng Cảnh Thu chính là ở cửa tiệm này quen biết, khi đó hắn cùng bạn tới ăn cơm, Cảnh Thu dọn món lên cho bọn hắn, hắn liền coi trọng cô, lúc sau theo đuổi hơn non nửa năm mới đem người đuổi tới tay. Cảnh Thu diện mạo không dám nói là đại mỹ nữ, nhưng thanh tú tiểu mỹ nhân tuyệt đối đảm đương nổi, trang điểm kĩ lưỡng lên, có thể một giây võng hồng Weibo. Vô luận là bên ngoài làm công hay vẫn là trên đường trở về, người truy cô trước nay không thiếu, nhưng cuối cùng vẫn bị Lý vĩ đuổi tới tay, vì thế hắn không thiếu đắc ý khoe khoang. Lúc vừa mới bắt đầu, Lý Vĩ đối với Cảnh Thu rất tốt, hỏi han ân cần quan tâm săn sóc, nhưng sau khi biết được tình huống nhà cô, hắn liền có chút bất mãn, nhưng cũng không biểu hiện đến quá rõ ràng. Chính là sau khi biết được Cảnh Thu vẫn luôn chuẩn bị tiền cho em trai học xong đại học, bất mãn áp lực lâu nay lập tức bạo phát, vì chuyện này hắn lần đầu tiên cùng Cảnh Thu cãi nhau cuối cùng còn động thủ. Sau lần đó Cảnh Thu cùng hắn đề nghị chia tay, nhưng cuối cùng vẫn không chia, hắn thề thốt nói sẽ không có lần sau, cô liền mềm lòng. Nhưng có một số việc một khi đã có khởi đầu, thì sẽ có lần thứ hai lần thứ ba, nửa năm qua đi tranh chấp giữa hai người xảy ra vô số lần, hoặc là chiến tranh lạnh hoặc là cãi nhau động thủ, chia tay cũng đã nói vô số lần, cuối cùng vì Lý Vĩ cầu xin xin lỗi mà không giải quyết được gì. Mắt thấy em trai cô sắp phải thi đại học, từ trong miệng Cảnh Thu biết được thành tích của em trai cô rất tốt thi đại học cơ bản không thành vấn đề, Lý Vĩ cảm thấy cứ như vậy đi xuống không phải biện pháp tốt, hắn lại bắt đầu bức Cảnh Thu lựa chọn, hoặc là chia tay hoặc là cùng em trai đoạn tuyệt quan hệ, hai chọn một, Cảnh Thu lựa chọn em trai, kết quả Lý Vĩ lại lì lợm la liếm không buông tay, hai người liền như vậy hồ đồ đi tới hôm nay. Buổi chiều tan tầm, Lý Vĩ lại tới tìm Cảnh Thu, đem người kêu ra ngoài vừa nói hai câu điện thoại cô liền vang lên, hắn mắt sắc thấy được người gọi đến là em trai cô, tức khắc tức giận đến nổi trận lôi đình, không quan tâm đem Cảnh Thu mắng một trận. Không hề ngoài ý muốn, hai người lại tranh cãi. Thật vất vả hai người đều mệt mỏi, điện thoại Cảnh Thu lại vang lên, người gọi đến vẫn là em trai cô. Thấy cô xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía hắn tiếp điện thoại, Lý Vĩ tức giận, mắng một câu trực tiếp duỗi tay đoạt lấy di động. Hai người vì cái di động này lại sảo lên, Cảnh Thu không tranh lại được với hắn, lo lắng hắn nói bậy với em trai, hạ quyết tâm đem điện thoại đoạt lại. Điện thoại bị ném lên tường chia năm xẻ bảy, hỏng hoàn toàn. An tĩnh một hồi, như là bão táp trước yên lặng. Lý Vĩ cảm thấy một tia lý trí cuối cùng trong đầu hắn như bị chặt đứt, giơ tay lên hướng trên mặt Cảnh Thu tát qua, đồng thời chân cũng đá đi qua, trong miệng mắng chửi thô tục, "Đồ đê tiện! Xem tao hôm nay có đánh chết mày không! Mẹ tao nói quả nhiên không sai, loại người như mày chính là thiếu dạy dỗ, hòa hảo cùng mày nói chuyện cũng vô dụng, không đánh không học ngoan!" Hắn cơ hồ có thể tưởng tượng được bàn tay hắn rơi xuống trên mặt Cảnh Thu chân đá đến trên người cô, cô sẽ có vẻ mặt thống khổ cùng tiếng kêu thảm như thế nào. Nhưng khi tay hắn chỉ còn cách mặt Cảnh Thu không đến 10 cm bỗng nhiên ngạnh sinh sinh dừng lại, vô pháp nhúc nhích, chân cũng như vậy. Theo bản năng giãy giụa hai cái, Lý Vĩ mới nhận thấy tay hắn bị người khác giữ lại, chân cũng bị ngăn cản. "Rác rưởi mày mắng ai." Thanh âm lạnh lùng từ sau lưng, đồng thời một cổ đau nhức từ chỗ cánh tay truyền đến, Lý Vĩ nhịn không được kêu thảm ra tiếng, nhưng mới vừa kêu một tiếng miệng đã bị một bàn tay bưng kín lại. "Tao không muốn nghe tiếng kêu như heo của mày." Cái thanh âm lạnh lùng kia lại nói. Đứng ở ven tường Cảnh Thu thấy rõ người đột nhiên xuất hiện ngăn Lý Vĩ lại, hai mắt tức khắc trừng lớn, vẻ mặt không thể tin nổi. "Tiểu, tiểu......" Cô lời còn chưa dứt, chỉ cảm thấy hoa mắt có thứ gì đưa tới trong tay cô. Cô theo bản năng cúi đầu, sau khi thấy rõ vật trong tay, càng kinh ngạc. Đó là một bó hoa hồng đỏ kiều diễm ướt át, trên nụ hoa còn vương bọt nước nhỏ, ẩn ẩn có hương thơm truyền vào xoang mũi. "Ngoan, đừng nói chuyện, đây là đưa cho chị, thích không?" Người tới nói, thanh âm ôn nhu đến phảng phất muốn đem người ta chết chìm ở trong đó. Cảnh Thu nhìn nhìn hoa, lại nhìn hắn, không biết như thế nào bỗng nhiên cảm thấy mũi thực toan, gật đầu thật mạnh, "Thích!" "Thích là tốt rồi, chị đi làm trước đi, em cùng hắn ta còn có chút việc muốn nói." Anh nói chuyện, một tay ôm cổ Lý Vĩ, đem người hướng ngõ nhỏ, đi được vài bước dừng lại quay đầu nhìn Cảnh Thu một cái, "Đừng lo lắng, chỉ là một chút việc nhỏ, rất nhanh sẽ xong, xong việc em tới đón chị tan tầm." Đơn giản một câu, mạc danh làm người khác cảm thấy tin phục. Cảnh Thu nhìn thẳng hắn một lát, gật gật đầu xoay người đi ra khỏi ngõ nhỏ quay về tiệm cơm. Người ngăn Lý Vĩ lại không cần phải nói, tất nhiên chính là Cảnh Linh. Nhìn theo thân ảnh Cảnh Thu đi vào tiệm cơm, hắn mới nâng Lý Vĩ đi đến chỗ sâu trong ngõ nhỏ. Đèn đường vàng nhạt mà sáng ngời, lại chiếu không đến chỗ sâu trong ngõ nhỏ hắc ám. "Đừng lo lắng, tao thật sự chỉ muốn cùng mày đơn giản nói vài câu thôi. Tao có thể hiểu mày không thích bạn gái một mình ôm lấy mọi việc của em trai, thay đổi vị trí tự hỏi tao cũng không thích, việc này chẳng khác gì kết hôn lần hai mang theo con chồng trước, mà mày còn chưa kết hôn. Bất quá không thích liền chia tay, mày nói xem mày vì cái gì muốn động thủ? Lại còn có không quên lặp đi lặp lại lời mẹ mày nói, như thế nào lớn như vậy còn chưa cai sữa a......" ................................................................................................................................................ 17/08/2020
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]