Cây cối xanh um dây đằng mọc thành cụm đường núi vốn không dễ đi, hơn nữa hiện tại lại là ban đêm, khó khăn tăng lên gấp bội. Trăng tròn treo cao trên bầu trời đêm, nhưng ánh trăng sáng tỏ lại không thể chiếu tới nơi này, Giang Tư Dương chỉ có thể dựa vào ánh sáng nho nhoi từ đèn pin phát ra, chạy vào trong rừng cây. Vội vàng phủ thêm áo khoác bảo thân thể laii, tận dụng hết khả năng tránh bụi gai cành cây trong rừng xượt qua gây thương tích, đầu sỏ gây tội cản trở hắn đi lại, đi một đường hoặc là bị lùm cây tạp vào hoặc là bị bụi gai dây đằng quấn lấy.
Lại đi sâu vào một đoạn ngắn, thảm thực vật càng thêm tươi tốt, đèn pin chiếu qua căn bản không thể phân biệt được đường đi ở nơi nào. Không có tiếng bước chân, nhánh cây bụi cỏ cũng không thấy động tĩnh, tính thì cũng đã qua mấy phút, hắn bị lạc mất người.
"MD!" Giang Tư Dương tức giận thiếu chút nữa ném đèn pin cho hả giận, cũng may còn dư lại chút lý trí biết đây là công cụ chiếu sáng duy nhất trước mắt. Miệng hắn ngậm đèn pin, ba giây chỉnh lại áo khoác, rồi sau đó tùy tiện tìm một phương hướng, một bên đi tới một bên nhỏ giọng kêu lên.
"Tiểu vương bát đản, cậu chạy đi đâu? Mặc kệ cậu nổi điên cái gì, tôi cảnh cáo cậu, nơi này không phải là chỗ cậu có thể đi tùy tiện, tiếp tục đi vào sâu nữa chính là núi rừng nguyên thủy, bên trong có mãnh thú, nếu cậu không muốn chết thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bien-thanh-nam-than/1184355/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.