*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tác giả: Lệ Chi Quả Tương Editor: Danh Hạ Thanh Mạn dùng hết sức hét vào hai cánh cổng sắt một tiếng: "Meow ~" Chẳng có chuyện gì xảy ra. "Meow ~ meow ~ meow ~" Cô kêu đến khàn giọng nhưng dù là trong hay ngoài cửa vẫn tĩnh lặng như cũ. Chỉ có sóng gió dữ dội không hề êm đềm dâng trào trong lòng Thanh Mạn. Hôm qua, cô đề nghị chia tay với Cố Gia An, đối phương có níu kéo nhưng cô không muốn, thu dọn hành lý rồi lên tàu cao tốc về nhà. Ai ngờ cô lại ngủ quên trên tàu cao tốc, lúc tỉnh lại, cô đã biến thành một con mèo.... Lại là con mèo nằm nhoài trên bãi cỏ gần biệt thự của bạn trai cũ Cố Gia An. Đúng là một câu chuyện kỳ quái. Phải mất một giờ cô mới chấp nhận việc mình biến từ người thành mèo và mất thêm nửa tiếng nữa quay vào biệt thự của Cố Gia An để "gầm gừ" ầm ĩ trước cửa, nhưng có vẻ như việc làm này rất vô dụng. Mèo con thở dài. Thanh Mạn cúi đầu, vốn tâm trạng vô cùng chán nản nhưng khi nhìn thấy hai bàn chân trước mập mạp và đáng yêu như măng cụt bóc thịt, trong lòng không khỏi cảm thán, ừm, thật đáng yêu! Khi đang đi dạo quanh biệt thự, cô tiêu hao sức lực nhảy lên bệ cửa sổ. Từ kính cửa sổ, cô nhìn thấy mình biến thành con mèo Gradient mập mạp màu bạc.
Bộ lông của cô màu trắng bạc, mặt và cơ thể béo mum múp, đôi mắt to và sáng, khuyết điểm duy nhất là đôi chân ngắn, ngắn đến mức cô nghi ngờ mình không phải Gradient bạc thuần chủng mà là con lai với họ nhà chân ngắn. Tiếng sấm ầm ầm đột ngột vang lên trên bầu trời xa, cơn giông đang tới gần sau một buổi chiều hè. Hôm nay là chủ nhật, có rất nhiều người lãng phí ngày cuối cùng của kỳ nghỉ để ở nhà, cho nên mưa thì mưa đi, dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì đến họ. Nhưng Thanh Mạn thì khác, cô không có nơi nào để đi, lại không phải là một con mèo tự nhiên sẽ chui xuống cống thoát nước, sẽ tìm tạm một nơi trú mưa. Khi nhìn thấy những vũng nước bẩn thỉu, cô chỉ muốn tránh đi. Cho nên dù thế nào đi nữa, cô chỉ có thể xin Cố Gia An giúp đỡ, cô không muốn uống nước bẩn mà lục thùng rác – cộng với việc chân cô ngắn như vậy, nếu tranh đoạt địa bàn với những con mèo khác, cô nhất định sẽ bị đánh. Haizz, cuộc sống này không lường trước được điều gì. Ai có thể ngờ rằng mới hôm qua cô còn kéo va li rất sang trọng, dọn ra khỏi nhà Cố Gia An mà không thèm nhìn lại nhưng hôm nay cô lại phải nghĩ cách để quay lại. "Meow~" Cố Gia An! Mở cửa! "Meow meow~" Làm ơn làm phước cứu tôi với! Cửa sắt đột nhiên mở ra, người đến là bạn trai cũ của cô – Cố Gia An, từ viền cằm sâu của người đàn ông nhìn lên, cô chỉ thấy anh đang xoa mái tóc đen rối bù, đôi mắt đào hoa quyến rũ không còn ấm áp trìu mến như trước mà hững hờ nhìn cô. Anh vẫn mặc bộ đồ ngủ, rõ ràng vừa mới ngủ dậy. Thanh Mạn phân tích, chẳng trách cô gọi nửa tiếng đồng hồ cũng không có ai trả lời, hóa ra Cố Gia Anh ngủ nướng, hoặc là nhờ tiếng sấm lớn đã đánh thức người ta dậy. "Meow ~ meow ~" Thanh Mãn cố gắng kêu trong trẻo và đáng yêu một chút, hòng đạt được thiện cảm của người đàn ông. Mặc dù người đàn ông này, ngày hôm qua cô còn vứt bỏ. "Đừng kêu, khó nghe." Người đàn ông khàn giọng nói, có lẽ là do tối hôm qua ngủ không ngon nên tác phong hơi nặng nề. Nhưng trong lòng Thanh Mạn chỉ nghĩ, không hổ là Cố Gia An nhà anh, nói chuyện không để lại một chút cảm xúc nào, tức muốn chết. Ghét thì ghét nhưng không thể nói nặng lời, người bạn trai cũ này là hy vọng sống sót duy nhất của cô lúc này. Thấy người đàn ông muốn đóng cửa sắt, hoàn toàn không có ý định giúp đỡ sau khi chê bai cô. Thanh Mạn vội vàng đứng dậy, muốn nhân cơ hội lẻn vào cửa, nhưng tính toán sai vóc người của mình, cô vừa vặn bị cửa kẹp lấy. "Này, mày cẩn thận một chút!" Cố Gia An vội vàng kéo cửa ra, nhìn thấy con mèo nhỏ trước mắt đang nhìn anh với đôi mắt to tròn ngấn nước, kêu meo meo meo một cách đáng thương. Mặc dù mèo có khả năng chịu đau, Cố Gia An cũng không đóng cửa quá mạnh nhưng Thanh Mạn lại bị dọa cho phát khiếp, may mà ngã ăn vạ ngay tại chỗ. Cô hiểu rất rõ Cố Gia An, biết anh không thích nuôi thú cưng, thờ ơ nhất với những chú chó chú mèo cần được yêu thương và chăm sóc. Thậm chí còn cảm thấy cực kỳ phiền phức. Nhưng làm gì còn biện pháp nào, tên bạn trai cũ kia, anh cho rằng tôi chỉ muốn dựa vào anh thôi sao? Cố Gia An ôm lấy cơ thể con mèo, giơ Thanh Mạn lên cao, như vậy, cô hoàn toàn đối diện với anh. Anh rất đẹp. Ngay cả khi đó không phải là cuộc chia tay trong hòa bình, từ đáy lòng Thanh Mạn vẫn phải thừa nhận rằng khuôn mặt của anh chính là gu của cô. Đôi lông mày đen anh tuấn, hàng mi dài hẹp và sâu cùng với đôi mắt đào hoa thanh tú đã mê hoặc biết bao nhiêu cô gái, thu hút cho cô vô số tình địch. Cố Gia An nhìn cô, Thanh Mạn bị nhìn đến mức căng thẳng, tưởng là anh muốn nói gì đấy. Người đàn ông mở miệng: "Sao mày có thể mập như vậy hở mèo hoang?" ........ Bắt nạt người ta quá đáng! "Meo meo! Meo meo meo!" Cố Gia An, cái con lợn ngu ngốc nhà anh, thứ nhất tôi không phải là mèo hoang, thứ hai là lông tôi xù, anh không hiểu về mèo. Anh tắm rửa cho tôi đi, tôi sẽ cho anh chứng kiến kỳ tích thu nhỏ lại! Thanh Mạn tấn công anh bằng công phu mèo cào, khuyến mãi thêm một nắm đấm, Cố Gia An cười lạnh, mở cửa và đuổi cô ra ngoài. Ngoài cửa trời đã bắt đầu mưa, những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống nơi cách Thanh Mạn nửa mét. Con người không thích mưa, còn mèo thì ghét nước, điều này nghiêm trọng hơn nhiều so với việc chỉ đơn giản là ghét mưa. Thanh Mạn chỉ có thể co ro trước bậc thềm của Cố Gia An, ít nhất nơi này có thể che chắn, sẽ không bị nước mưa xối ướt. Hai phút trôi qua, cửa lại mở ra một lần nữa. Một tay Cố Gia An cầm lấy một cái bát, nhìn thấy con mèo béo ở trước cửa, anh ngồi xổm đặt một bát nước và một bát thịt sống xuống. "Tao không biết nuôi mèo nên mày đừng đánh chủ ý lên nhà tao, cái này là đồ xin lỗi vì vừa nãy không cẩn thận làm kẹp mày. Cố Gia An đứng dậy, cười nhạo một tiếng: "Nói nhiều như vậy để làm gì, mày nghe hiểu được à?" Thanh Mạn kêu meo đáp lại anh, khinh thường ai đấy, bây giờ cô hiểu được cả tiếng người và tiếng mèo đấy? Quả thực cô rất khát, Cố Gia An vừa đóng cửa lại, cô lập tức chạy đến bát nước uống từng ngụm từng ngụm. Cô cũng đói bụng nhưng bên cạnh là miếng thịt sống.... Thanh Mạn do dự, mùi vị thật tanh, cô không thích. Trời mưa không ngớt, bầu trời lại u ám, mặc dù Cố Gia An đã nói anh sẽ không nuôi cô, nhưng bây giờ trong tình huống này, cô không thể rời đi mà đổi chỗ khác. Sau đó phải làm sao bây giờ đây? Cô còn có thể biến về con người sao? Lúc Thanh Mạn do dự, cô phát hiện bản thân bất giác liếm chân trước, bàn tay trắng bụ bẫm xoa xoa khuôn mặt. Cô không chỉ thích ứng mà còn học rất nhanh, mèo thích sạch sẽ nên đương nhiên cô sẽ vô thức rửa mặt thôi. Vậy, chắc là cô sẽ sớm có thể học được cách bắt chuột, lục thùng rác và anh dũng đấu trí với bọn chó hoang, những cái này chính là kỹ năng sinh tồn cần thiết phải không? Thanh Mạn ngoan ngoãn ngồi xổm ở cửa chờ tạnh mưa, tạnh mưa rồi cô lập tức phải rời khỏi nhà Cố Gia An. Chỉ là mưa vẫn chưa dứt, trong cơn mưa tầm tã, đằng xa có một bóng người tiến đến, anh ta mặc chiếc áo mưa màu xanh đậm, đi thẳng tới biệt thự của Cố Gia An. Người tới là một người đàn ông cao lớn, anh ta nhìn Thanh Mạn nhẹ nhàng nhếch khóe miệng: "Là mày sao?" Thanh Mạn cảnh giác sự tiếp cận của anh ta, trước khi anh ta bước lên bậc thanh, Thanh Mạn đã né tránh được một khoảng, bấy giờ anh ta mới cong lưng, dựng ngược lông tơ, làm ra vẻ uy hiếp. Người đàn ông không để ý đến cô, chỉ nhấn chuông cửa biệt thự. Cố Gia An rất nhanh đã xuất hiện, Thanh Mạn nhìn anh nhận tập tài liệu do người đưa tới sau đó anh hướng về bên này tiếp tục nhìn cô. "Đây là thông tin mà cô Hạ Thanh Mạn đã điền khi đăng ký ở trung tâm nhận nuôi của chúng tôi. Hôm nay là lần đầu tiên đưa mèo về nhà nhưng sáng nay hai bạn nhỏ đi thực tập trong kỳ nghỉ hè đến giao mèo thì để mèo con chạy mất nên tôi đến đây giải quyết." Người đàn ông chỉ vào Thanh Mạn ở ven tường, "Không ngờ con mèo lại tự tìm đến đây, anh Cố, xin hỏi cô Hạ có ở đây không?" Cố Gia An nhìn Thanh Mạn một lúc, sau đó mới quay đầu đối mặt với người đàn ông: "Anh có chắc con mèo là do cô ấy nhận nuôi không? "Đương nhiên, trên đó có ảnh chụp, anh có thể tự so sánh." Cố Gia An mở hình ảnh trong hồ sơ nhận nuôi ra, anh không thích thú cưng, luôn cảm thấy những con cho và con mèo này, chỉ cần chúng thuộc một giống thì tất cả đều giống nhau. Thế nhưng con mèo này, mặt tròn, cơ thể mập mạp, đôi chân ngắn cũn cỡn, chính là nó. Cố Gia An hướng về phía Thanh Mạn đang liếm hai lần: "Mèo con, lại đây." Vừa rồi còn nói không cho cô vào nhà, vừa rồi còn nói không nuôi cô đâu, sao đột nhiên lại thay đổi quyết định? Ôi, đàn ông. Thanh Mạn đang định đến bên cạnh Cố Gia An thì nghe thấy Cố Gia An đáp lại đối phương, "Cô ấy không có ở đây nhưng tôi có thể ký giúp cô ấy, tôi là bạn trai của cô ấy." Thật ngại quá, anh bạn à, mời nhận rõ thân phận của mình, anh là bạn trai cũ đó. "Có thể, cô Hạ cũng điền thông tin của anh vào cột người thân ở trung tâm nhận nuôi, cho nên, anh Cố, anh kí tên anh cũng như nhau thôi." Đợi đã, Thanh Mạn đột nhiên nhớ tới cô và Cố Gia An không có chia tay trong hòa bình nha! Anh không thích mèo! Tại sao lại muốn nhận nuôi cô? Không phải là muốn trút giận từ con người Hạ Thanh Mạn lên trên con mèo nhỏ là cô đấy chứ? Không phải đâu, cô chỉ là một con mèo nhỏ đáng yêu thôi! Thanh Mạn cảnh giác phát hiện có gì đó không đúng, 36 kế chuồn là thượng sách, rút lui!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]