Chương trước
Chương sau
Ăn xong bữa trưa, cả hai chúng tôi ngồi dậy khỏi chỗ và đi thanh toán hóa đơn.

Các quầy hàng thực phẩm về cơ bản là nơi bạn thanh toán để đổi lấy hàng hóa và trên thực tế, cửa hàng này dường như là nơi bạn thường trả tiền trước.

Tuy nhiên, có vẻ như sự tin tưởng của bà chủ cửa hàng đối với Kuro rất cao, vì Kuro là khách hàng thường xuyên nên cô ấy sẽ không sao cả nếu Kuro trả tiền sau.

[Cảm ơn vì bữa ăn ~~ Nó rất ngon.]

[À, Kuro. Đây là tiền.]

[Hở? Không sao đâu. Tôi là người mời anh nên tôi sẽ trả tiền ~~ ]

[Không, như tôi nghĩ, chuyện đó......]

Khi chúng tôi đi về phía dì để thanh toán hóa đơn, tôi gọi Kuro, người đang lấy ví ra, nhưng cô chỉ nói rằng bữa nay cô khao.

Tuy nhiên, ngay cả khi đây chỉ là một cuộc hẹn hò để tranh luận và ngay cả khi cô lớn tuổi hơn tôi, tôi vẫn cảm thấy khó xử khi Kuro, người trông giống như một cô bé, đối xử với tôi.

[Không sao cả. Ngay cả với vẻ ngoài này, tôi vẫn có một số tiền kha khá.]

[Ngài nói kha khá, nhưng có ai trên thế giới này có nhiều tiền hơn Âm Thế Vương không?]

[Hở? Kuro thực sự giàu đến thế à?]

Nghe những gì Kuro vui vẻ nói, bà chủ nói với một nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt.

Kuro thường không đeo nhiều phụ kiện và cô hầu như chỉ ăn đồ ngọt của thường dân, nên tôi không thực sự có ấn tượng rằng cô giàu có...... Theo cách mà bà chủ đang nói, cô nằm trong số những người đứng đầu thế giới về mặt này tài sản.

Tôi đoán điều đó quả đúng là Âm Thế Vương nhỉ? Không, nhưng cô lấy thu nhập từ đâu với tư cách là Âm Thế Vương?

[Cậu không biết à, chàng trai trẻ? Âm Thế Vương là "Người sáng tạo ra các ma cụ". Ngài ấy rõ ràng sẽ nhận được một số tiền khổng lồ cho việc đó.]

[......Aaa.]

Nghe bà chủ nói, tôi bắt đầu hiểu tại sao.

Công ty Ma Cụ Seditch, công ty có thị phần lớn nhất trên thế giới về ma cụ...... Chủ tịch ở đó là cấp dưới của Sechs-san, và Sechs-san là gia đình của Kuro. Và nếu tôi nghĩ kỹ lại, Sechs-san có thể đã nói rằng Chủ tịch của công ty đó là cấp dưới của ông ấy, nhưng ông ấy chưa bao giờ nói rằng Công ty Ma Cụ Seditch là công ty của riêng ông.

Tóm lại, Kuro là người đã thành lập Công ty Ma Cụ Seditch à...... Nói cách khác, Kuro đang ở vị trí giống như Chủ tịch Danh dự của công ty lớn nhất thế giới. Với vị trí như vậy, cô rõ ràng sẽ có tiền......

[.........]

[Kaito-kun?]

[......Kuro, cô có phiền nếu tôi trả tiền cho bữa ăn này không?]

[Hở? Tại sao?]

Tôi hiểu rằng Kuro rất giàu và tôi có thể hiểu lý do tại sao cô nhất quyết trả tiền.

Tuy nhiên, là đàn ông, tôi cũng có chút kiêu hãnh của riêng mình nên ít nhất tôi muốn trả tiền cho bữa ăn của mình.

Đúng là số tiền tôi hiện có là do Lilia-san đưa cho và tôi không tự mình kiếm được số tiền này, nên tôi thực sự không nghĩ đây là điều mình có thể nói......

Nghe tôi nói vậy, Kuro nghiêng đầu thắc mắc. Điều này khá bất thường vì cô dường như biết tất cả những gì tôi đang nghĩ... Ngay từ đầu, cô là người muốn thực hiện trao đổi tiêu chuẩn, và kiến thức của cô về mọi thứ thường chỉ là nửa vời, nên cô có thể chỉ là không quen với kiểu quan hệ này.

[......Âm Thế Vương-sama. Sẽ không phải là thô lỗ nếu hỏi cậu ấy lý do cho việc đó sao?]

[Hở? Thật ư?]

[Vâng, đúng rồi, chỉ có một số thứ mà đàn ông không thể bỏ qua. Là vậy nhỉ? Chàng trai trẻ.]

[Gừừừừ...... Vâng.]

Có vẻ như bà chủ đã nhận ra sự phù phiếm nhỏ mọn của tôi và nói với tôi điều đó với nụ cười thích thú trên khuôn mặt, trong khi Kuro càng ngày càng tò mò khi nghiêng đầu.

[Vậy thì, với cả hai bữa ăn của hai người cộng lại, nó sẽ là 12R...... nhưng vì chàng trai trẻ đang thể hiện sự nam tính của mình nên tôi sẽ giảm nó xuống còn 10R.]

[Cảm ơn rất nhiều. Vậy thì chúng ta đi thôi.]

[Đúng vậy. Cảm ơn quý khách. Hãy quay lại khi muốn ăn nữa nhé.]

Giá khoảng 600 Yên một người, rất hợp lý nếu xét đến số lượng của nó. Nó cũng ngon và tôi chắc chắn sẽ quay lại để biết thêm.

Tuy nhiên, tôi cảm thấy bà chủ này có thể sẽ cười nhạo tôi vì sự kiện này, nên tôi hơi ngại muốn quay lại......

Sau khi trả tiền, tôi bước ra khỏi cửa hàng trong khi kéo tay Kuro, người vẫn đang nhìn tôi đầy thắc mắc.

[Vậy tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?]

[Đúng rồi ~~ Chúng ta vừa ăn trưa xong, nên bây giờ hãy đi dạo một vòng thôi. À, tôi nghĩ chúng ta nên uống gì đó.]

Tôi nói với Kuro khi chúng tôi lại đi xuống con phố có nhiều quầy hàng, và Kuro đáp lại với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

Tôi gật đầu đáp lại lời Kuro, vỗ nhẹ vào ngực vì có vẻ như cô sẽ không theo đuổi vấn đề như lời khuyên của bà chủ tiệm trong lúc này.

Có vẻ như cô cũng được giới thiệu một số cửa hàng đồ uống nên Kuro đã kéo tay tôi và đưa tôi đến một quầy hàng...... Đến một cửa hàng trông giống như một cửa hàng rau quả nhỏ.

[Xin chào ~~ Có Quả Phong Ấn không vậy?]

[Oya? Âm Thế Vương-sama, xin chào mừng. Quả Phong Ấn, phải không? Vâng, có một quả đây.]

Người đàn ông có vẻ là chủ cửa hàng mỉm cười với Kuro và đáp lại vài lời. Có vẻ như cô là khách thường xuyên đến khu vực này.

Nghe yêu cầu của Kuro, người chủ lấy ra một vật hình cầu màu đen có đường kính khoảng 30 cm.

Đó có phải là Quả Phong Ấn không? Tuy nhiên, nó trông giống như một quả bóng sắt......

[Còn lỗ thì sao?]

[Tôi sẽ tự mở nó. Tôi chỉ cần hai ống hút vào đó.]

[Có ngay.]

Tôi lẽ ra sẽ trả tiền lần nữa nếu có thể, nhưng Kuro lần này không chịu lùi bước và nói rằng "Lần này để tôi.", nên tôi để nó cho cô.

Kuro nhận được quả cầu đen bí ẩn và hai chiếc ống hút từ người chủ cửa hàng và trả tiền cho ông ấy.

Nhưng mà...... Có vẻ như thế giới này cũng có ống hút nhỉ. Tôi tự hỏi chúng được làm bằng gì? Tôi không nghĩ nó được làm bằng nhựa, nhưng dựa vào màu sắc của nó thì có lẽ là gỗ? Hoặc có lẽ, nó được làm bằng một loại cỏ nào đó? Đây cũng có thể là thứ được truyền lại bởi những người giữ vai trò Anh Hùng hồi đó.

[Nhân tiện, Kuro, cái quái gì đây?]

[Nó được gọi là Quả Phong Ấn, và bên trong vỏ của nó chứa rất nhiều nước ép trái cây. Lớp vỏ trấu bên ngoài rất cứng nên phải khoét một lỗ trên đó để uống.]

Tóm lại nó có giống dừa của thế giới cũ phải không? Nó chắc chắn giống như lúc cô nói với tôi điều đó...... Bỏ qua sự thật là nó toàn màu đen......

[Nhân tiện, tôi nghĩ vỏ trấu cũng cứng như thép nhỉ? Tôi nghe nói những thứ này đôi khi được dùng để làm áo giáp.]

[......Và làm sao cô có thể tạo ra một cái lỗ từ một quả có vỏ cứng như thép?]

Sửa lại cái, nó không giống với dừa...... Nó hoàn toàn khác với dừa.

Tôi phải chạm vào nó một chút và chắc chắn nó trông cực kỳ cứng.

Nhưng nghiêm túc mà nói, nếu nó cứng như thép, làm sao có thể tạo một lỗ trên đó? Sẽ không thể thực hiện được trừ khi có máy khoan hoặc thứ gì đó tương tự?

[Hở? Tôi chỉ cần làm thế này thôi á?]

[......Wa?]

Đáp lại sự nghi ngờ của tôi, Kuro chỉ thờ ơ dùng ngón tay chỉ vào vỏ Quả Phong Ấn và dễ dàng chọc một lỗ trên đó như thể đó là một việc dễ dàng.

......Đợi một chút đã, để tôi nói thẳng điều này.

Quả Phong Ấn là một loại trái cây giống như quả dừa chứa đầy nước trái cây bên trong, vỏ của nó cứng như thép, thậm chí còn được dùng để làm áo giáp.

Và bây giờ, Kuro chỉ dễ dàng đục một lỗ trên đó bằng ngón tay của mình...... Điều đó có nghĩa là, Kuro có thể xuyên qua sắt chỉ bằng ngón tay của mình? Ôi mẹ ơi, thật đáng sợ.

[Dừng lại, tạm gác chuyện đó sang một bên đã. Kuro, đó là...... cô chỉ chọt được một lỗ, nhưng tại sao lại có hai ống hút trong đó?]

[Hở? Ý tôi là, khi hẹn hò, cả hai người phải uống cùng một ly, đúng không?]

[............]

Aaahhhhhhhhhh, vãiiiiiiiii! Lẽ ra tôi phải nhận ra điều đó sớm hơn.

Kuro không chỉ có được kiến thức một chiều về thế giới của tôi mà cô còn không am hiểu nhiều về chuyện tình cảm.

Và đó là lý do vì sao chúng tôi rơi vào tình huống này. Hai ống hút cho một lần uống, giống như cách các cặp đôi thường làm.

[Nào, Kaito-kun. Hãy uống cùng tôi!]

[............]

Không không, làm ơn đợi một chút đã. Tôi có điều này rất quan trọng muốn nói với cô.

Chúng ta không ở trong quán cà phê, cũng không ở trong cửa hàng. Bây giờ là đầu giờ chiều và chúng ta đang ở giữa một con phố đông đúc.

Hở? Nghiêm túc mà nói, ngay tại đây? Cô muốn tôi uống thứ đó cùng với cô ngay tại đây phải không? Chẳng phải nó hoàn toàn giống một trò chơi trừng phạt sao!? Không không, tôi sẽ chết vì xấu hổ nếu làm điều đó!

[Không, tôi......]

[......Kaito-kun, uống cùng...... Anh ghét nó sao?]

[......Tôi sẽ uống nó mà.]

Bằng cách nào đó, tôi đã cố gắng thoát khỏi tình huống xấu hổ đó, nhưng tôi ngay lập tức nhượng bộ khi nhìn thấy đôi mắt của Kuro đang nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt tuyệt vọng.

Chẳng có nơi nào...... để tôi trốn thoát cả!

Sụt vai và nuốt nước bọt trong cổ họng...... Tôi dành vài phút tiếp theo để diễn lại cảnh nhục nhã của mình, uống nước trái cây với Kuro ngay giữa đường.

Thưa cha mẹ thân yêu——Con nghe nói nước ép Quả Phong Ấn rất ngon, nhưng trong tình huống này——con không thể nếm được chút nào.



Không ai thoát khỏi Âm Thế Vương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.