Trong thời gian Tư Mẫn Văn bệnh nằm một chỗ, đều là mẹ anh với Tiểu Tán giúp đỡ lau rửa. Nay cô đã tỉnh, nhưng cũng không thể để cô một mình mà không có sự giám sát. Vả lại, nhỡ miệng vết thương dính nước thì lại không tốt.
Do đó, Lý Tài Đô liền bảo Tiểu Tán hỗ trợ cô, anh lấy sẵn quần áo cho Tư Mẫn Văn, để vào phòng tắm rồi lập tức đi ra ngoài.
Còn lại hai người, Tiểu Tán vừa dìu Tư Mẫn Văn vào vừa nói: “Cuối cũng cô cũng tỉnh rồi, ông trời phù hộ! Công sức của Thống đốc đã được đền đáp!”
“Thời gian qua… anh ấy hy sinh nhiều lắm sao?” Tư Mẫn Văn chần chừ nhìn qua.
Tiểu Tán chẳng muốn giấu giếm, biết chuyện Tư Mẫn Văn mất trí nhớ lại càng phải nói: “Ban ngày, Thống đốc đi làm, còn ban đêm lại thức chăm cô, thời gian nghỉ ngơi rất ít ỏi, ăn uống cũng thất thường. Mọi người phải khuyên Thống đốc nhiều, ngài ấy mới bớt lao lực, bằng không, cơ thể sao chống chịu nổi!”
Là con người chứ có phải cỗ máy đâu, làm việc quá độ mà thiếu nghỉ ngơi, Lý Tài Đô cũng suýt gục ngã mấy phen. Nhìn sắc mặt anh là biết, đôi mắt ấy đã phủ màu quầng thâm, vô tình mất đi vài phần tinh anh khi xưa.
Tiểu Tán băn khoăn mãi, trong mắt cô ta, Thống đốc là một người đáng để kính nể. Cô ta đương nhiên không nỡ nhìn anh khổ sở như vậy.
Hay tin Tư Mẫn Văn tỉnh, Tiểu Tán còn mừng hơn bắt được vàng!
Tư Mẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-thong-doc-dai-nhan-to-tinh/2595487/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.