Khi Tư Vô Linh từ bên ngoài trở về thì liền chứng kiến dáng vẻ thất thểu của Tư Tiểu Lạc.
Cô ta ngồi dưới đất, một bên má đỏ ửng, ánh mắt ngây dại. Trông cả người cứ như đã bị rút hết sức lực, mệt mỏi và có chút gì đó cay đắng.
“Sao lại ngồi đây? Dậy đi, chúng ta cần thương lượng rõ hơn!”
Thấy Tư Tiểu Lạc vẫn ngồi yên, Tư Vô Linh bèn ngồi xổm xuống, hỏi: “Cảnh sát đến tìm em chưa?”
Nghe đến hai từ “cảnh sát”, Tư Tiểu Lạc giật bắn mình, lập tức run như cầy sấy mà co ro vào một góc. Hai mắt láo liên nhìn quanh một lượt, miệng cô ta liên tục lẩm bẩm: “Không, không…”
Tư Vô Linh nhíu chặt mày, định dìu cô ta lên liền bị cô ta cắn mạnh vào tay. Tư Tiểu Lạc cắn mạnh đến nỗi anh ta phải kêu lên rồi cố giằng ra, như thể anh ta đang bị cắn bởi một con vật, chỗ bị cắn hằn vết dấu răng sâu hoắm.
“Em bị sao vậy? Bình tĩnh lại đi!”
“Anh là anh trai em!”
Vẻ mặt Tư Vô Linh dần trở nên nghiêm trọng khi thấy trạng thái của Tư Tiểu Lạc, anh ta chậm rãi bảo: “Đừng giả điên nữa, ở đây không có cảnh sát!”
Có điều, dường như Tư Tiểu Lạc không lọt tai. Cô ta cứ thu mình lại một góc với dáng vẻ sợ sệt, khi thì cảnh giác, khi thì tức giận vì điều gì đó, ánh mắt đầy ngoan độc, nhưng nhiều hơn là không cam lòng.
Ngẫm thấy tình hình bất ổn và có vẻ như Tư Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-thong-doc-dai-nhan-to-tinh/2595466/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.