Vẻ mặt Tư Tiểu Lạc đầy đay nghiến, khó chịu. Có lẽ cô ta thực sự rất ghét cô, cho nên dù điên thì cô ta cũng có thể nhận ra cô.
Tư Tiểu Lạc toan chồm ra ngoài cửa sổ, tay với ra ngoài với ý định làm hại Tư Mẫn Văn. Nhưng cô luôn cảnh giác, vừa thấy cô ta có hành động là liền lùi bước, bảo vệ bản thân.
Cô nhíu mày, hít sâu một hơi: “Tôi đến đây không phải để trêu tức cô…”
Tư Tiểu Lạc gầm gừ trong cuống họng: “Tôi ghét chị! Tôi ghét chị!”
Dường như đầu óc cô ta tỉnh táo hơn chút, lúc này, cô ta không còn cười nói vớ vẩn nữa mà thay vào đó là nghiến răng nghiến lợi nói: “Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Ở đây đáng sợ lắm, Tư Mẫn Văn, chị biết không? Phải chăng lúc đó chị chết thì có phải bây giờ tôi đang sung sướng?”
“Tiểu Lạc, cô thậm chí còn chẳng thèm hối hận ư?”
Biết trước bản tính độc ác của cô ta, song Tư Mẫn Văn vẫn thấy thất vọng.
Tư Tiểu Lạc cười gằn: “Hối hận chứ? Tôi hối hận vì không tự tay trừ khử chị, lại giao cho tên khốn Lý Thịnh đó!”
Nói đoạn, cô ta sờ tay lên gò má, nơi in hằn một vết sẹo rõ ràng. Hai mắt cô ta đỏ lên, ghê tởm, gần như là gào lên: “Thấy tôi như vậy, chắc hẳn chị vui lắm! Nhưng đừng tự đắc, rồi sẽ có ngày chị cũng như tôi mà thôi!”
Đối diện với vẻ mặt bừng bừng oán hận của cô ta, Tư Mẫn Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-thong-doc-dai-nhan-to-tinh/2595455/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.