Kết thúc buổi lễ, Tư Mẫn Văn có vẻ căng thẳng. Cô đã cởi bỏ bộ đồ cưới sang trọng ra, rũ bỏ lớp trang điểm đậm, giờ đây, khuôn mặt trắng trẻo, hiền dịu đã được tẩy trang, trả lại vẻ đẹp thanh khiết, trong sáng.
Cả một ngày dài, cô đã mệt, vì vậy chỉ muốn nằm xuống giường ngay. Thế nhưng, Lý Tài Đô còn hừng hực hơn ban ngày rất nhiều.
Màn đêm buông xuống, hai mắt của anh đen bóng, sau khi lau khô tóc, anh liền tiến về phía cô, ôm cô.
“Văn, đừng quên đêm động phòng hoa chúc của chúng ta!”
Đây mới chính là phần ngọt ngào nhất mà anh mong chờ.
Anh vừa nhắc vẻ mặt Tư Mẫn Văn lập tức đỏ lựng, cô vùng vẫy ra khỏi vòng tay anh, nào ngờ bị anh ôm chặt hơn, sau đó đè xuống giường.
Ánh mắt người đàn ông đầy tình tứ, bàn tay xoa xoa hai má cô, lướt xuống cổ, thế rồi chẳng nói chẳng rằng mà hôn.
“Ưm… từ đã…”
“Căng thẳng sao?”
Tư Mẫn Văn bối rối gật đầu, tâm trí rối bời, tim đập thình thịch. Cô bị anh ép ở giữa, trên dưới trái phải đều là hơi thở của anh.
Lý Tài Đô nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán, trấn an cô: “Từ từ, rồi sẽ quen.”
Dứt lời, anh lại hôn cô say đắm. Hôn nhiều, anh cũng trở nên quen thuộc, chẳng mấy chốc liền cướp đoạt mọi hơi thở của Tư Mẫn Văn. Đôi môi cô mềm như thạch, ngọt ngào, lúc này, hai hơi thở đã quấn quyện vào nhau.
Lý Tài Đô đưa tay xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-thong-doc-dai-nhan-to-tinh/2595448/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.