Buổi sáng sớm, một tia sáng vàng yếu ớt xuyên qua những đám mây rơi xuống lối đi trong vườn, sương mù trên thảm thực vật xanh tươi ngưng tụ thành những giọt nước, những chiếc lá lấp lánh ánh sáng pha lê.
Dương Trác dẫn đầu một đoàn thực tập sinh ủ rũ đứng trên con đường dẫn vào khu ký túc xá.
Vân Chức buồn ngủ đến mức khó có thể mở mắt, một cơn buồn ngủ lướt qua đại não, cậu cố gắng lắc đầu để phấn chấn tinh thần.
Kí túc xá đôi đẹp đẽ và ấm cúng vẫn đang đợi cậu và Phương Nhất Tỉnh, cậu nhất định phải cố gắng đến khi thắng được trò chơi!
“Này tỉnh lại đi!” Dương Trác ngoắc ngoắc ngón tay đánh thức Omega suýt nữa ngủ say bên cạnh, rồi mỉm cười thông báo nội quy: “Đối thủ muốn tranh phòng đơn, mời đi ra! Có mười người muốn tranh giành phòng đơn. Trò chơi các em phải thi đấu là — thi chạy tới phòng ngủ, người nào tới trước thì được trước!”
Nghe được quy tắc, Omega chuyên gia điền kinh Đường Hạc tự tin vuốt lông mày, “Đơn giản như vậy á, các bạn ơi xin lỗi nha, tôi là số một chắc rồi!”
“Ồ, còn có một điều kiện nữa, thực tập sinh không nên xem thường trò chơi do tổ trình bày kế hoạch.” Dương Trác từ ái mà nhìn Đường Hạc cười cười, “Nhất định phải chạy ngược lại một vòng, nếu không kết quả sẽ không có giá trị. Cameraman của chúng tôi sẽ theo dõi toàn bộ quá trình.”
Đường Hạc: “Are you kidding?!”
Một thực tập sinh thân hình gầy yếu nói: “Đi bộ về hết cả cây số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-omega-van-nguoi-me-danh-dau/903537/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.