Mất nửa ngày mà Tư Thiên vẫn chưa nói ra đáp án nào đáng tham khảo.
“Được, em biết rồi, anh đi ngủ sớm đi.” Thịnh Khanh thấy Tư Thiên vẫn còn ở đây thì nói.
“Được, em ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Thịnh Khanh tắt đèn, nhắm mắt lại.
Đột nhiên, cô nhớ tới nửa câu sau của Tư Thiên.
Tâm ý sao…
Thịnh Khanh bò dậy sờ soạng vài cái lên tủ đầu giường, sau đó mở phần mềm trắng xanh tìm gợi ý.
Cuối cùng gõ ra một phương án —— sô cô la.
Vì sô cô la, Thịnh Khanh mân mê ba đêm liền.
Cuối cùng vẫn không thể làm thành công.
Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể nhấp vào phần mềm màu cam nào đó, vận dụng sức mạnh của đồng tiền.
Ngô Giang Hoài thích ăn sô cô la, hầu như bên trong mọi món ăn cậu mang đến cho cô đều có một chút sô cô la.
Bánh quy nhân sô cô la, kẹo mút bọc giấy cũng thế.
Thịnh Khanh đặt làm ở một cửa hàng thoạt nhìn không tệ.
Sau khi chốt đơn, Thịnh Khanh rời khỏi khung chat, vốn dĩ muốn mua vài thứ khác, nhưng hình ảnh trên cột giới thiệu hiện ra tự động đã thu hút cô.
Thịnh Khanh ngẫm nghĩ, lại đặt thêm một đơn hàng nữa.
Lần trước hình như Tư Thiên cảm thấy hứng thú với ba món trên chiếc giường màu hồng của cô.
Cô lại nghĩ về phong cách phòng ngủ và tuổi tác của anh.
Ừm, có thể lý giải.
Thịnh Khanh còn đang tự hỏi, tay đã quyết đoán đặt ba món màu hồng giống trên giường của mình.
Chủ nhật vốn dĩ là ngày Thịnh Khanh không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-nhan-thiet-bat-coc/929606/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.