Thịnh Khanh đến gần, kéo cửa xe ra, cẩn thận nhận biết người đàn ông đang bất tỉnh trong xe.
Chính là Tư Thiên!
Thịnh Khanh lập tức hoảng sợ, móc di động ra run rẩy gọi cấp cứu, nhưng vì căng thẳng mà bấm nhầm mấy phím, thật vất vả mới gọi được.
Gần đây có một bệnh viện công, Thịnh Khanh ngồi lên xe cấp cứu đi đến bệnh viện.
Đích thân đẩy Tư Thiên vào phòng giải phẫu.
Hốc mắt cô phiếm hồng, tay chân lạnh lẽo ngồi trên băng ghế ở hành lang bệnh viện.
Cô không biết vì sao mình lại hoảng hốt như vậy
“Meo ~”
Dưới chân truyền đến tiếng mèo kêu.
Thịnh Khanh hơi giật mình, thật lâu sau mới ý thức, dưới tình huống hỗn loạn, con mèo này cũng nhảy lên xe cấp cứu, một đường theo tới bệnh viện.
Chú mèo Anh lông ngắn ngẩng cái đầu nhỏ nhắn, thẻ tên treo trên cổ phản chiếu ánh sáng trắng dưới ánh đèn. Thịnh Khanh nhất thời bị chói mắt, bế con mèo lên, nhìn cái thẻ tên trên cổ nó.
Mặt trên thình lình hiện ra ba con số ——
111!
“Là cậu?” Thịnh Khanh hỏi.
“Tôi đây.” 111 trả lời.
“Thế mà cậu lại có hình thái thực thể sao?” Thịnh Khanh có chút ngạc nhiên, dù sao thì lúc trước 001 cũng chẳng có hình thái thực thể, ngày thường chỉ biết máy móc nói chuyện với cô.
Cũng không biết nên định nghĩa nó theo thế giới giả tưởng hay thế giới thật nữa.
“Tôi có.” 111 nói xong lại bổ sung một câu: “Còn 001 thì không.”
001: “… Vừa phải thôi nhá!!!”
Thịnh Khanh sờ lông trên đầu 111: “Thảo nào cậu mới là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-nhan-thiet-bat-coc/929595/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.